Thẩm Tây Thừa lạnh lùng nhìn Âu Cẩn Y, thấy cô ta cố ý che mất bóng người của Khúc Yên đang đứng phía sau.
Đôi mày cương nghị anh chậm rãi cau lại.
Dáng vẻ này của cô có phải quá ngoan rồi không? Trước đó gặp Doãn Thanh thì vô cùng có bản lĩnh một mình chấp bà ta, thế mà bị người khác cố tình làm lơ lại không thèm chấp nhất một lời nào.
Ngược lại anh lại càng khó chịu hơn.
Anh lạnh lùng lên tiếng :Không rảnh.
Tôi có hẹn rồi, cô đang chắn đường, phiền cô tránh ra.
Lúc này Âu Cẩn Y nghe lời anh nói khó hiểu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô :Thật xin lỗi, chị có hơi phấn khích khi thấy Thẩm Tổng nên có chút..tóm lại thành thật xin lỗi em gái nhiều nhá!
Trái với sự xin lỗi thành khẩn của cô ta thì cô lại càng khinh thường hơn.
Rõ ràng vừa rồi đi qua cô ta còn cố ý đụng trúng vai cô thế mà mở miệng ra bảo không thấy.
Không thấy ông nội cô ta ấy!
Khúc Yên khi đứng đối diện cô ta thế mà cao hơn cô ta tận nửa cái trán, nghiêng đầu thẳng thắn vạch trần cô ta.
Khúc Yên cười lạnh :Hình như dì Âu nấu ăn giỏi lắm nhỉ? Tôi cảm thấy dì biết thêm mắm thêm muối phết.
Vừa rồi còn cố ý đụng vào vai tôi, giờ lại nói như mình là thế này thì..eo ơi, tôi sợ Dì thật đấy.
Nghe thế Âu Cẩn Y cũng không nổi giận, nụ cười lại càng tươi rói hơn :Vừa rồi đúng là thành thật xin lỗi em.
Chị nghĩ em là phục vụ.
Khúc Yên “ồ” rồi gật đầu, cười giả lả :Chắc cũng chỉ có một mình Dì có suy nghĩ đó.
Sẽ không có bất kỳ phục vụ nào có tận ba chiếc thẻ đen trong tay như tôi đâu.
Nói xong cô nhìn sang nam nhân vẫn luôn nhìn cô, cô tức giận nói với anh :Thời gian của Thẩm Tổng vô cùng quý giá, một phút của ngài đây cũng đáng giá mấy trăm triệu, tôi sợ tiền tôi không thể trả đủ.
Ngài cứ bận việc với đối tác.
Tôi xin phép.
Nói xong Khúc Yên lườm anh một cái quay lưng rời đi, Thẩm Tây Thừa thấy cô rời đi cũng đứng dậy, trên tay cầm bó hoa Khúc Yên đã tặng mà muốn rời đi theo.
Âu Cẩn Y thấy anh thật sự muốn rời đi bèn tóm lấy cánh tay anh, giọng thăm dò :Thẩm Tổng, anh muốn đi thì cũng đợi tạnh mưa rồi đi đã.
Thẩm Tây Thừa u ám nhìn xuống cánh