Tối hôm sau, Khúc Yên nhắn tin với anh hẹn ra nói chuyện một chút, thế nhưng không nhận được lời hồi âm nào.
Khúc Yên lòng càng thêm nguội lạnh, vô cảm cười một cái.
Ở cái xã hội đang phát triển như di động không rời tay này, có lẽ không trả lời tin nhắn chính là một câu trả lời cuối cùng.
Đến khi anh trả lời lại, nội dung đơn giản :Hết giận rồi à?
Khúc Yên nhìn tin nhắn, gõ bàn phím :Đúng vậy, thấy giờ không còn ý nghĩa thì giận làm gì.
Nhắn xong cô còn chèn thêm một sticker chú thỏ qua.
Thẩm Tây Thừa đọc xong tin nhắn thì không nói gì, trong lòng lại nhớ đến nhiều tháng trước, trước khi họ quen nhau cô cũng sử dụng sticker thế này.
Chỉ là sau khi quen nhau cô đã thay những sticker bằng hình của chính cô, trong ảnh sẽ vẽ râu mèo nhìn trong rất đáng yêu.
Khi đó anh không tự chủ mà nhìn nó lâu hơn một chút, những ảnh đó đều được anh lưu để vào một album ảnh ẩn.
Khúc Yên :Anh ăn gì không? Mai em gửi qua, bánh nhá?
Thẩm Tây Thừa đang ở nước ngoài, có muốn nhận cũng không nhận được, cũng sợ cô lại suy diễn lung tung nên anh nhắn lại :Em cứ làm ăn đi, chuẩn bị thi tốt.
Anh có thể nhờ người mua cũng được.
Khúc Yên :Cũng phải.
Vậy chúc anh ăn thật ngon miệng.
Anh đọc xong tin nhắn chân mày vô thức cau chặt lại.
Trước đó cô sẽ giận dỗi một hai đòi anh nhận bánh.
Không nhận liền sẽ giận dỗi thật lâu, nói rằng là công sức làm muốn cho anh ăn.
Còn nói muốn anh ăn đồ cô làm thì cô sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng nếu anh nói là không muốn ăn, cô liền trù anh ăn cái gì cũng đều nghẹn cổ, có nước cũng nuốt không được đồ ăn.
Còn phụng phịu nói chỉ cần anh ăn một miếng bánh của cô, lời nguyền sẽ được hoá giải.
Khi đó dù bên cạnh có nhiều hơn sự ồn ào nhưng thật sự khiến anh cười nhiều hơn không ít.
Còn giờ anh phát hiện ra sự lạnh nhạt của cô là bởi vì anh từng thấy dáng vẻ của cô lúc quan tâm anh, sợ anh đói mà không ngại từ Đế Đô về Bắc Thành, chân bị thương cũng cố gắng nhịn đau đem đồ ăn tới, cũng từng nghe cô càm ràm về giờ giấc sinh hoạt của anh, khi anh bị sốt cô cũng thế, lo đến mức vừa biết anh đã hết sốt liền bật khóc, nên là khi lúc cô không còn nồng nhiệt, anh vừa nhìn thì đã nhận ra ngay.
Trong lòng anh có sự phức tạp cùng bí bách, một cảm giác đau nhói ở lồng ngực bên trái.
Cô lại tiếp tục nhắn :Có việc em chưa nói.
Khúc Yên :Không muốn ăn thì em không ép, trước đó là em cố ý làm loạn, giờ tự nghĩ lại cảm thấy mình toàn làm trò ấu trĩ, vì em biết có nhiều thứ đã không thích thì sẽ không thể nào nuốt xuống được.
Với lại em biết tay nghề mình không tốt, ăn vào lại sợ bao tử của một người luôn trăm công nghìn việc như anh bị đau, rồi ảnh hưởng công việc.
Khi đó em không đủ suy nghĩ trưởng thành, giờ em hiểu rồi.
Thành thật xin lỗi anh.
Anh đọc xong liền cảm thấy sự tình càng lúc càng vượt quá những gì anh suy toán, anh rất nhanh soạn tin nhắn, thế nhưng chưa gửi thì cô đã gửi một đoạn tin mới.
Khúc Yên :Nếu em nấu ăn không ngon khiến anh không thích, thì em sẽ cố gắng luyện tập.
Hoặc là cảm xúc anh bây giờ đang không tốt, việc công ty không muốn nói cho em biết hay như thế nào, chỉ cần nói rõ, em hiểu, em sẽ không trách anh.
Ngoại trừ chuyện phản bội, chỉ cần anh dính vào, thì liền chia tay, không cần giải thích hay biện hộ gì.
Vì vốn dĩ em đã nói trước rồi, em không cần người quá mức tài giỏi, quá mức xuất chúng em sẽ với không tới, em chỉ cần một người đủ tử tế, tử tế trong đó bao gồm cả việc là không phản bội em.
Lúc trước em không thích nói đến chuyện chia tay là vì em biết anh là người trưởng thành, những lúc em nói muốn tìm bạn trai mới thì đều là câu nói vui đùa, hình như anh cũng biết là em nói đùa nên anh không có lớn tiếng với em.
Em cảm ơn, nên sau này dù như thế nào em cũng không muốn nói 2 từ chia tay đó, đùa nhiều lại làm anh khó chịu nên em không nhắc tới.
Với lại, với em nó cũng có chút nhạy cảm thật nên em cũng sẽ không động đến nó.
Thế nên, anh muốn làm sao cũng được, muốn em chủ động chia tay thì cứ nói.
Đừng dùng cái biện pháp chơi trò lạnh nhạt khiến em chán.
Thẩm Tây Thừa nhắn một câu :Anh gọi điện cho em được không?
Khúc Yên hào sảng đáp :Tuỳ anh thôi.
Sau đó màn hình hiện cuộc gọi anh, cô dứt khoát liền tắt.
Anh khó hiểu nhắn một câu chấm hỏi.
Khúc Yên gõ bàn phím :Em bảo anh gọi đi, chứ có nói em sẽ nghe đâu.
Nào rảnh thì cứ nhắn cho em, chúng ta hẹn nhau ở ngoài nói rõ.
Em cũng đang chuẩn bị thi nên không phải chủ đề hẹn gặp thì đừng nhắn, em muốn tập trung học tập.
Rất lâu sau anh mới trả lời :Được.
một cái.
.
Trong tin nhắn tuyệt tình là thế, khi nhìn đến Khúc Yên ở ngoài thì lại càng đau sót hơn.
Nước mắt cứ rơi