Khúc Yên quay qua nhìn anh, sau đó hơi híp mắt chăm chú quan sát căn biệt thự tối mịch phía trong cánh cổng.
Anh chậm rãi bước xuống xe, im lặng vòng qua ghế phụ của cô rồi vươn tay mở cửa xe.
Cô không lên tiếng, nhìn anh bằng đôi mắt trong eo như mặt hồ trong xanh, giống như búp bê trắng tinh chưa từng một lần nhiễm bất kì vết bẩn nào ở trên đời, sạch sẽ mà xinh đẹp vô cùng.
Khúc Yên mở dây an toàn trên người ra, Thẩm Tây Thừa định như khi nảy mà bế cô vào trong nhà.
Đúng lúc này trong đầu anh có muôn vàn suy nghĩ về quá khứ của mình, bàn tay anh từng nhuốm không ít máu khi ở trên sàn đấu quyền anh, nói thẳng ra là đôi bàn tay không được sạch sẽ sợ chạm vào sẽ vấy bẩn da thịt cô.
Thẩm Tây Thừa trầm mặc không hiểu tại sao lại có suy nghĩ đó, có suy nghĩ chính bản thân mình không xứng đứng bên cạnh Khúc Yên.
Sự thấp hèn và nghèo khổ vẫn còn đeo bám lấy anh.
Cuối cùng, Khúc Yên vẫn mở lời trước:“Định để cháu tự vào sao? Thật nhẫn tâm.”
Trong mắt anh lúc này mới có tiêu cự, cúi xuống nhìn Khúc Yên.
Có lẽ là do đau nhứt ở chân nên đôi mắt của cô hiện tại mới có sự dịu dàng, giọng nói thều thào nhẹ giọng như không còn sức để nói.
Dưới ánh trăng đêm Thẩm Tây Thừa có chút thâm trầm, đôi mắt đen láy cứ nhìn cô chằm chằm, đường nét trên gương mặt anh lạnh lùng mà mạnh mẽ có sức hút.
Ở dưới ánh sáng chập chồng huyền ảo Thẩm Tây Thừa lại vô cùng đẹp trai, như được tạo nên bởi đôi tay của Chúa, nếu anh không có sát khí lạnh lẽo, có lẽ cô đang yêu thích gương mặt ấy rồi.
Anh nuốt ngụm nước bọt, không nói gì cúi xuống bế Khúc Yên vào trong biệt thự.
Đứng trước cửa căn biệt thự rộng lớn thì anh chuyển sang bế cô bằng một tay, tay còn lại ấn mật khẩu rồi mở cửa vào trong.
Cô nhíu mài, không ngờ trên đời này cũng có người có thể bế cô chỉ cần một tay mà hơi thở lại bình ổn thế, lúc cõng cô cũng vậy…anh cũng chẳng có hô hấp dồn dập nào, có chút sức khỏe cũng tốt.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa:“Ngồi yên.”
Khúc Yên gấp gáp hỏi anh:“Chú đi đâu vậy?”
“Tìm hộp y tế.” Thẩm Tây Thừa xoay lưng cởi áo vest treo trên giá, sau đó bước vào một căn phòng kế đầu cầu thang.
Khúc Yên ngồi trong bóng đêm lờ mờ nhìn quanh căn phòng, ngón tay hơi nắm chặt lại vào nhau, thật ra cô không sợ bóng tối chỉ là nơi này quá cô quạnh, cảm giác không có tý hơi ấm nào của người ở.
Lạnh lẽo đến nổi cô hơi rùng mình, nhìn đôi chân đang sưng lên của mình mà thở dài, lại lấy chiếc di động bị vỡ nhắn cho Ôn Thành Uy, chỉ nói cô đang ở khách sạn ở ngoại ô nên đến mai cô sẽ về.
Sau đó vài phút sau, ông mới trả lời lại.
Ôn Thành Uy:“Ừ, thế thì ngủ sớm đi nhá.
Chán rồi hẳn về.”
Khúc Yên phì cười, cha cô đúng là thật sự rất tin tưởng cô.
Nếu là mẹ cô, chắc chắn bà ấy sẽ bảo cô bật định vị lên rồi.
Tách!
Ánh đèn được