Hai người đàn ông đó nhìn nhau rồi thức thời lui xuống.
Họ nhìn ra điểm khác thường của Thẩm Tây Thừa, tuy vẫn là sự trầm ổn thuần thục nhưng lại có gì đó rất lạ, rất lâu sau đó hai người đó mới biết sự khá lạ đó chính là khí đen mù mịt, vừa lạnh buốt vừa hoang dã.
Anh vươn cánh tay ra, rũ hàng mi dài ra lệnh người bên ngoài lấy vào một chiếc laptop.
Thuộc hạ vừa đưa laptop vào anh đã ném cho anh ta một chiếc bút máy, anh ta đã đi theo anh không ít năm, liền nhận ra đó là bút ghi âm.
Vừa ghim vào máy tính thì chỉ thấy có một file duy nhất trong bộ nhớ.
Hỏi anh :Ông Thẩm, ông có muốn tôi bật lên không?
Anh lạnh lùng nhìn chiếc laptop :Bật.
Thuộc hạ nhận lệnh, bật đoạn ghi âm rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Đoạn ghi âm vẫn đang chạy, từng lời mà trước đó chính mình thốt ra giờ phút này khi nghe lại làm cho cô ta thêm phần khiếp sợ.
Cô ta dè dặt nhìn biểu cảm của anh, đó là ánh mắt sát khí của diêm vương đến từ địa ngục.
Nhìn như muốn đoạt mạng cô ta.
Môi mỏng anh mấp máy :Cô bị ảo tưởng à?
Vừa dứt lời, anh đã ném xuống trước mặt cô ra một sấp ảnh, Âu Cẩn Y khiếp sợ nhìn những bức ảnh dưới nền gạch lạnh lẽo, đáy lòng đột nhiên run lên.
Ánh mắt anh chậm rãi híp lại :Cô cho rằng cô là trong số kẻ được tôi cho là ngoại lệ sao? Dám ở trước mặt cô ấy mượn cáo oai hùm.
Cái danh tình đầu và bạn gái, từ khi nào đến phiên cô ngồi rồi?
Tôi thấy cô khá thông minh nên chắc cũng đã sớm nhìn ra tôi đối với Khúc Yên là tâm tư gì rồi? Cô nhìn không ra sao? Tự tiện đến chỗ cô ấy rồi ăn nói xằng bậy, bịa ra không ít chuyện gây bất lợi cho tôi và cô ấy.
Thủ đoạn của cô đúng là rất cao siêu.
Thẩm Tay Thừa lãnh đạm thâm trầm nói, ánh mắt như đao đâm về phía cô ta.
Cô ta nhận ra anh của nhiều năm sau càng thêm phần nguy hiểm, khả năng giữ được bình tĩnh trong nhiều năm nay tự tạo thành cũng cao hơn người thường.
Thế nhưng cô ta không nghĩ đến, anh lại suýt mất bình tĩnh, là vì một cô gái.
Trái tim Âu Cẩn Y như rỉ ra máu, lắc đầu khóc lóc van xin :Không..Tây Thừa..anh tha lỗi cho em đi..
Sắc mặt anh càng lúc càng âm u, nghe cô ta nguỵ biện mà mất hết kiên nhẫn trước nay :Một tay cô phá huỷ công ty của Doãn Thanh sau đó sai khiến bà ấy làm đủ trò hèn hạ, cấu kết tập đoàn Thịnh Thị mà bán thông tin về cô gái bên cạnh tôi, sai người cố ý đẩy cô ấy ra đường gây tai nạn.
Cô chính là vẫn còn tin mình có thể thoát tội như nhiều năm về trước sao?
Âu Cẩn Y nghe xong cả người kích động như muốn bùng nổ, cô ta cố gắng bò đến trước mặt anh, mượn sức cánh cửa muốn nắm lấy chân Thẩm Tây Thừa, thế nhưng cánh tay gầy yếu ấy có giới hạn.
Chỉ vươn ra được một chút là đã hết tầm nắm.
Ánh mắt Âu Cẩn Y tràn ra sự thê lương, nước mắt rơi giàn giụa nói :Không được..em xin anh.
Anh đừng có làm như thế mà..Anh không thể làm thế..anh muốn..muốn em làm gì cũng sẽ làm.
Chỉ xin anh đừng có trình báo với cảnh sát, em không muốn phải ngồi tù đâu..
Đôi mắt tĩnh mịch của anh càng thêm lạnh lẽo, tàn nhẫn nói :Ngày cô vào đó không còn bao xa nữa đâu.
Trước đây anh còn muốn biết lý do vì sao Âu Cẩn Y tìm đến anh để họp tác, thế nhưng bây giờ anh đã không còn muốn biết lý do đó là gì.
Khúc Yên chính là bánh xe đi lệch hướng của anh.
Nếu không xử lí từ người gây ra hoạ, cho dù anh có giải quyết mọi rắc rối, e rằng cũng chỉ là cách giải quyết tạm thời.
Kể từ khi Khúc Yên nói ra lời đó khí tràng quanh thân Thẩm Tây Thừa như lạnh đi thêm vài phần, đến cả