Đến khi gần 7 giờ Khúc Yên mới về đến nhà, chắc có lẽ đã quen với cường độ học tập cao nên khi thấy khối 12 ở Bắc Thành ít có buổi tự học tối thì có chút bất ngờ.
Một tuần cùng lắm là 3 buổi tự học, phần lớn là tự giác làm bài khi về nhà.
Nào như trường Nhất Trung, vì lo cho Cao Khảo mà mỗi ngày đều phải học tự học tại trường.
Mệt đến mức không còn muốn tắm rửa.
Khi cô vào nhà thì bên trong đã có tiếng nói của nhiều người.
Tới gần cửa chính thấy có một nhóm người đang ngồi trên sofa, cô nhìn thì lại không phát hiện ra Thẩm Tây Thừa ở trong nhóm người.
Khúc Yên ngay lập tức lắc đầu, vì lý do gì mà cô lại nghĩ đến anh đầu tiên chứ?
Bên trong chỉ có Bạc Kiêu là người cô quen biết còn lại là những người đàn ông lạ mặt đang trò chuyện với cha cô.
Khúc Yên bước vào nhà, cười nhẹ chào hỏi mọi người.
Ôn Thành Uy xem giờ, vô thức vỗ trán :Cha quên mất, cha lại nhớ đến giờ tự học ở Đế Đô, quên mất là Bắc Thành buổi tự học ít hơn.
Con đói chưa? Cha bảo Dì Mai dọn đồ ăn?
Khúc Yên cười nhẹ rồi lắc đầu, giơ một túi nilong đầy giấy đã qua kiểm tra.
Thuận miệng nói :Con còn phải chấm bài nữa, nào cha ăn thì gọi con, con cũng chưa đói lắm.
Ôn Thành Uy gật đầu, bảo cô chú ý sức khoẻ.
Những người ngồi trong đây đều là anh em với Ôn Thành Uy khi còn học Trung cấp, lâu ngày gặp lại liền kéo nhau đến nhà Ôn Thành Uy tán gẫu.
Trùng hợp lại thấy con gái độc nhất của Ôn Thành Uy ở ngoài.
Có chút gì đó không thể tin nổi.
Này, Thành Uy, đây có thật là con gái cậu không? Cậu đâu có gen tốt đến thế?
Cậu quên rồi à? Trước đó cậu ta và Khúc Nhã Tinh có hôn ước mà.
Là gen con lai kết hợp đấy.
Con mẹ nó, con gái của cậu và Nhã Tinh lớn thật đấy.
Cháu gái, cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Khúc Yên cười nhẹ trả lời :17 ạ.
Một người trong đó gật đầu :Vậy là học lớp 11 rồi.
Lớn thật đấy.
Con trai tớ chỉ mới lớp 8.
Khúc Yên lo dự, sau đó vẫn thản nhiên giải thích :Cháu không học lớp 11 ạ.
Cháu nhảy lên, giờ học 12 rồi.
Trong vài giây cả phòng khách đột nhiên im ắng như tờ.
Không khí như bị bàn tay vô hình bóp lại, nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng hít sâu của ai đó.
Không để ý..đồng phục cháu mặc..là Nhất Trung? Trời đất, những trường thành phố lớn chỉ có Nhất Trung mới có đồng phục giống như thế này thôi!
Không thể nào! Ôn Thành Uy, đầu óc bã đậu như cậu thế mà lại có con gái là học sinh giỏi sao? Tỷ lệ đậu vào Nhất Trung thật sự không cao đâu đó!
Ôn Thành Uy cáu rắc :Cậu là đang khen hay mắng tôi vậy hả? Con gái tôi là theo gen của mẹ nó, học giỏi hay dở vẫn là con gái Ôn Thành Uy tôi.
Khúc Yên nhìn một bàn tranh luận cũng không nói gì, cũng chỉ cười nhẹ.
Bạc Kiêu nhìn Khúc Yên hồi lâu, sau đó cảm thấy có gì đó rất lạ.
Vài hôm trước Thẩm Tây Thừa có gọi điện hỏi về tình hình gần đây của Khúc Yên, cậu ta thấy lạ, biết là có chuyện nên cũng trả lời rất nhanh, hỏi thăm cô rồi nhắn báo lại cho anh.
Bạc Kiêu có hỏi là Khúc Yên lại giận dỗi chặn phương thức liên lạc rồi sao, Thẩm Tây Thừa trầm mặc rất lâu, thản nhiên đáp :Trẻ con giận dỗi thôi, vài hôm là ổn.
Bạc Kiêu nghe thế bật cười, nói Khúc Yên chính là khắc tinh của anh.
Nên là giờ thấy cô có chút buồn chỉ nghĩ là vì Thẩm Tây Thừa làm cô giận nên không có tâm trạng để trò chuyện, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều.
Một người trong đó thất thanh nói :Đúng rồi! Cháu có phải người đạt giải nhất cuộc thi Toán Quốc Gia năm nay không? Con trai chú năm nay chỉ mới đầu cấp 2 nhưng rất hay coi mấy chương trình đó.
Có một lần chú vô tình nhìn thấy người trên tivi và cháu rất giống nhau.
Có phải cháu..
Khúc Yên cười nhạt, bâng quơ đáp