Nhưng mà chú quan tâm đ ến giới tính của chị ấy làm cái gì? Đâu phải chuyện của chú? Chú nghĩ tôi là con chú à?
Thẩm Tây Thừa bình thản đáp :Không, em không phải con anh.
Anh vươn bàn tay ra xoa xoa phần eo nhỏ của cô, cười cười nói :Nhưng ở đây thì phải.
Sắp thấy Khúc Yên nổi giận, Thẩm Tây Thừa vội đánh sang chuyện khác.
Anh không quan tâm đ ến giới tính của ai hết.
Nhưng tại sao em ôm rồi hôn cô ta?
Khúc Yên bắt đầu trở nên khó chịu, không kiên nhẫn nói :Chú đã bảo không quan tâm thì hỏi làm cái quái gì?
Nếu em chịu trả lời thì anh sẽ không quan tâm nữa.
Tại sao ôm hôn cô ta?
Sao chú lắm chuyện thế? Chú muốn biết làm cái gì? Khúc Yên tức giận nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, trầm giọng đáp :Anh chỉ thắc mắc thôi.
Thẩm Tây Thừa tay không nhịn được mà xoa eo cô, hôn l3n đỉnh đầu cô một cái.
Có trời mới biết, anh nhớ cô nhiều đến mức nào.
Thấy cô là tâm can đều ngứa ngáy, muốn ôm cô lại bị cô đẩy ra xa.
Từ một tháng trước, anh mới nhận ra mình có sở thích mà trước giờ chưa từng có.
Trước đó anh không có sở thích đụng hoặc hôn bất kì ai, thế nhưng bây giờ lại khác.
Ít nhất là đối với cô là vậy.
Còn đói không? Muốn ăn gì không?
Không ăn.
Khúc Yên gỡ cánh tay đang đặt ở eo mình ra, đứng dậy từ sofa đi vào phòng ngủ.
.
Tâm trí cô bắt đầu hỗn loạn, lại nhớ đến mấy chuyện của trước đây.
Cô với anh cũng xem như là sống chung tại đây vài tháng, ngủ cùng giường, ăn cùng bàn.
Khúc Yên ảo não một phen, vậy là cô đã sống thử với anh khi mình còn chưa đủ 18 tuổi.
Nếu cha mẹ biết, có nói cô là lẳng lơ và dễ dãi không?
Dù gì anh cũng xem cô là người thay thế, như thế không phải là quá thân mật với người thay thế rồi sao?
Cạch.
Cửa phòng được mở ra, Thẩm Tây Thừa thản nhiên nhìn xuống cô đang ngồi vào bàn học, thừa biết cô vào đây là để tránh mặt anh.
Anh cất giọng dịu dàng :Tiểu Yên, dù anh không biết mình đồng ý chia tay từ khi nào nhưng mà chúng ta quay lại được không?
Thẩm Tây Thừa, những lời trước đó tôi nói chú không hiểu sao?
Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt đáp :Em không còn tình cảm với anh sao?
Khúc Yên mệt mỏi thở dài một cái, nơi tim đang âm ĩ kêu đau, rất lâu sau chất giọng cô nhẹ tựa lông hồng phát ra :Ừ.
Có gì thì cứ qua đợi tôi qua thi đi, bây giờ tôi không muốn bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng.
Chú cũng biết mà, sau này tôi là người kế thừa tài sản của cha và mẹ.
Tôi không cho phép mình bị thua kém,