Một lúc sau cửa phòng mới được mở ra, đúng như Thẩm Tây Thừa nói. Người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi khi thấy anh thì không yêu cầu anh ra ngoài ngồi, anh vẫn đứng bên cạnh không rời cô bước vào, cũng không để cô một mình trong căn phòng khám ấy.
Thế nhưng cô vẫn phải tiêm thuốc, Thẩm Tây Thừa còn nghĩ, cô sẽ nắm lấy tay anh hoặc bám vào tay áo anh. Thế nhưng sự thật lại nhẹ nhàng hơn, một cánh tay của cô bị bác sĩ bôi dung dịch sát khuẩn, tay còn lại ở dưới bàn thì cuộn lại thật chặt, đôi mắt nhắm nghiền, môi hơi mím lại. Trên trán lại chảy ra mồ hôi.
Thẩm Tây Thừa nắm bàn tay cô đang đặt dưới bàn. Cô mở mắt nhìn bàn tay mình bị anh nắm lấy, không biết ngay lúc này trong đôi mắt mình có bao nhiêu sự phức tạp trong ánh mắt.
Bác sĩ kê cho cô vài lần thuốc uống, căn dặn Khúc Yên:Có phải mấy ngày rất đây cháu ăn uống rất thất thường đúng không? Giờ đang trong lúc chuyển mùa, cơ thể cháu lại yếu nên không nên ăn những đồ quá nóng hoặc quá lạnh trong một lúc. Đường ruột sẽ khó tiêu hoá, còn khiến cô họng cháu dễ bị đau nữa đấy. Hạn chế ăn uống một chút.
Khúc Yên gật đầu, nghe lời dặn của bác sĩ.
Khúc Yên vừa mới đi được một chút thì đã bắt đầu giở trò. Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên ngồi xuống ghế, xem cô diễn trò mà môi nhịn không được khẽ cong lên.
Aida, tôi đi nhiều quá giờ chân tôi đi không nổi nữa rồi. Hay là anh đi thanh toán tiền thuốc đi, tôi ở đây đợi anh về.
Cô còn giả vờ đấm đấm vào chân mình vài cái, gương mặt nhăn lại trong rất mệt mỏi. Thế nhưng lại khẽ liếc nhìn Thẩm Tây Thừa.
Anh híp mắt nhìn cô:Mỏi chân lắm sao?
Ừ, tôi mỏi chân lắm, đi không nỗi nữa rồi.
Vừa dứt lời đã thấy anh ngồi xuống cạnh cô, động tác đấm đấm vào chân cũng khựng lại, chết trân nhìn anh.
Anh vắt chéo chân, cong môi cười với cô:Anh cũng không còn trẻ, so với em càng kém hơn.
Khúc Yên hít một ngụm khí lạnh, xém tý nữa là không kiềm được mà nói thẳng ngay trước mặt anh.
Kém? Kém cái con khỉ khô! Thân hình anh luyện tập từ khi còn trẻ, nhìn cơ bắp và lồ ng ngực săn chắc cũng đủ biết anh có bao nhiêu sức mạnh về thế lực. Từ khi còn quen anh có nhiều lần cô phải bất lực vì chống cự sức lực anh không được, phán cự tới mức ra mồ hôi mà anh còn không hề hấng gì. Làm gì có chuyện cô khoẻ hơn anh chứ!
Đến khi ra khỏi bệnh viện rồi đi xuống gara đậu xe Khúc Yên vẫn chưa thể tách khỏi anh dù chỉ một phút giây ngắn ngủi. Cô ngồi vào trong xe phiền muộn vô cùng, hầu như không còn tâm trạng để quan tâm đ ến anh đang nghĩ gì về cô.
Khúc Yên nhìn cửa sổ, khó chịu mà thở ra một hơi, tiếc nuối vì bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn.
Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn cô, cong môi cười nhạt.
Từ cửa phòng cho đến bệnh viện và từ bệnh viện cho đến khi về tới cửa phòng cô luôn bị Thẩm Tây Thừa nắm chặt bàn tay, người