Khúc Yên không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cô cảm thấy Thẩm Tây Thừa như đang tức giận. Cô ngước lên nhìn anh, trong bóng tối cô nhìn không rõ biểu cảm của anh, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng là đã có thêm sự nguy hiểm, nhiều hơn nữa là ý tứ gì đó rất sâu xa.
Cô nghe thấy thế thở mạnh mẽ của anh, một tay anh chống lên tường, tay còn lại luồn qua đặt lên cổ và xương quai hàm cô:Em không nên dùng ánh mắt này để nhìn anh. Là em bắt đầu trước.
Anh kéo cô lại gần, Thẩm Tây Thừa cúi đầu, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc bao trùm lấy cô, tiếp sau đó môi anh nhẹ nhàng phủ lên môi cô, dịu dàng hôn lên nó.
Khúc Yên đẩy anh ra:Anh nói thật đi. Rốt cuộc anh có quan hệ gì với Âu Cẩn Y không?
Đôi mắt Thẩm Tây Thừa mang theo chút đ ộng tình, khàn giọng nói:Không có.
Không để nghe cô trả lời, sau đó anh lại cúi xuống tham lam hôn xuống môi cô. Cứ nghĩ lần này anh lại khó khăn để hôn lấy cô, thế nhưng lần này cô đột nhiên chủ động, chủ động cho anh tiến vào trong.
Nhưng trong vài giây anh kinh ngạc đến ngừng lại, nhưng vài giây sau. Nụ hôn đã chuyển từ nhẹ nhàng sang mạnh bạo, quấn lấy cô tới mức khiến cô sắp thở không nổi.
Không căn phòng yên tĩnh càng làm phóng đại tiếng hôn và những âm thanh ái muội của hai người
Được một lúc thì cô đẩy bả vai anh ra.
Thế mà cái tên cầm thú đó coi như không hiểu, hôn từ môi đến cổ cô. Hơi thở quấn lấy cô không rời, động tác và lực đạo cũng mạnh đến mức cô chỉ biết kêu đau, anh vừa gấp gáp lại vừa khẩn trương, chỉ có anh mới biết. Giây phút cô chịu chủ động anh kích động đến thế nào, giống như tất cả nỗi nhớ đều đổ dồn vào nụ hôn ấy, mỗi nụ hôn khi anh hôn lên cổ cô đều làm cô đau đến rít lên.
Anh bây giờ nhìn không khác gì mấy tên cầm thú bị bỏ đói, vừa tóm được con mồi là đã xâu xé lấy nó.
Ưm..đủ..đủ rồi! Khúc Yên rùng mình, muốn tách mặt anh ra khỏi cổ mình.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu vào hõm vai cô, mang chút tủi thân khó che giấu:Em cứ luôn tránh anh, thật sự có biết anh kiềm chế khó đến thế nào không?
Hai cánh tay dưới eo ôm chặt lấy cả người Khúc Yên, cô vỗ nhẹ vào vai anh. Nhíu mày nói:Đau quá. Buông em ra.
Tối hôm đó đừng nói là chia giường, đến cả khi Khúc Yên ngủ anh cũng không buông cô ra, ôm cô cứng như sắt.
Thẩm Tây Thừa hệt như con chú chó lớn, cả người không ngừng dụi dụi vài cô cổ. Khúc Yên dù có bảo khó ngủ anh cũng không chịu buông cô ra, thế nhưng lực ôm đã giảm xuống rất nhiều. Khiến cô thoải mái hơn.
Cả buổi tối, cô không hiểu là anh lên cơn gì. Khi cô tỉnh dậy trong mơ màng vì khó thở thì lại phát hiện Thẩm Tây Thừa đang ngấu nghiến hôn lên môi cô, cả đêm việc đó cứ lặp đi lặp lại vài lần khiến cô không ngủ ngon một tý nào.
Gần sáng Khúc Yên đột nhiên khát nước, nhìn anh ngủ say trên vai mình thì nhẹ lấy tay ra buông khỏi eo cô. Khúc Yên vừa bỏ chân xuống giường thì Thẩm Tây Thừa từ đằng sau nắm chặt lấy cánh tay cô, nhíu mày trầm giọng hỏi:Em tính đi đâu?
Hả? Em làm anh thức sao?
Anh nghiêng đầu, đề phòng hỏi lại:Em định đi đâu?
Nước, khát nước muốn tìm nước uống. Khúc Yên dụi dụi mắt, không phát hiện ra một chút kì lạ nào từ anh
Thẩm Tây Thừa lúc này mới nhẹ thở phào một cái, kéo lấy cánh tay cô:Ở đây đi. Anh