Khi cô tỉnh lại đã mơ hồ nghe thấy giọng nói một người đàn ông trong căn phòng, không gian bốn bề yên tĩnh lại yên bình. Mùi không khí cũng thông thoáng hơn trước đây rất nhiều.
Hàng mi cô khẽ động đậy, chưa tỉnh táo mà chớp chớp mắt vài cái. Vẫn là trần nhà màu trắng nhưng lại có chút gì đó rất khác biệt. Ngón tay cô hơi động đậy, thế nhưng trên mu bàn tay của cô lại truyền đến một cảm giác hơi đau đau.
Nhịn cơn đau từ cổ tay, cô giơ bàn tay trái của mình lên. Trên mu bàn tay trắng nõn có ghim một cây tiêm. Cô nhìn nó đến mức thất thần.
Tỉnh rồi à?
Khúc Yên ngước tầm nhìn lên, nhìn Thẩm Tây Thừa đang dựa người vào gần khung cửa sổ, khoanh tay nghiêng đầu nhìn cô. Khúc Yên lúc này mới nhớ ra, khi nãy cô thoáng nghe giọng ai đó đang nói chuyện, thì ra là giọng của anh.
Khúc Yên nhíu mày, khàn giọng hỏi:Cha..cha tôi sao rồi?
Thẩm Tây Thừa đặt di động lên bàn, rót một ly nước đem đến cạnh giường. Thản nhiên nói:Ổn rồi.
Trong đôi mắt khẩn trương của cô tràn ra một sự nhẹ nhõm, cô nhớ lại khung cảnh khi đó. Từ đầu gối chân trái trở xuống..đã bị cắt bỏ mà băng lại. Dì Mai nói, lúc đầu là Ôn Thành Uy có thể chạy thoát, nhưng ông lại quay lại vì Khúc Nhã Tinh vẫn còn đang mắc kẹt trong một phòng trà gần đó. Khung cảnh khi đó rất hỗn loạn, mặt đất rung chuyển khiến trần nhà sập xuống, tầng nhà ba tầng cũng bị sập mà tường xây rơi xuống như bụi, khi ấy không biết tại sao ông lại ôm chặt lấy Khúc Nhã Tinh. Lấy chính bản thân mình che chắn cho cô ấy.
Lúc đó Dì Mai còn nói, Ôn Thành Uy khi đó còn nở nụ cười. Trên trán mồ hôi và máu hoà vào nhau, nửa thật nửa đùa nói Khúc Nhã Tinh không gặp chuyện gì chính là phúc của ông.
Thế nhưng dù là ai bị thương, đối với Khúc Yên. Đều chính là hoạ.
Khúc Yên được anh cẩn thận đỡ ngồi dậy, cô nhìn đồng phục bệnh nhân trên người mình. Trầm tư một lúc cũng không hỏi là ai thay cho cô.
Uống ly nước xong cổ họng cô như được thoải mái hơn, không còn đau rát khó khăn nói như khi nảy:Ông ấy..phòng nào?
Thẩm Tây Thừa buộc lại mái tóc ngắn cho cô, giọng có phần lạnh đi:Lo cho em trước đi. Xem em ốm thành cái dạng gì rồi.
Ông ấy ở phòng nào vậy, Thẩm Tây Thừa?
Bây giờ rất thích gọi cả họ và tên anh sao?
Cô thở dài một cái:Có thể nghiêm túc không?
Cùng tầng. Em biết vậy là đủ rồi.
Khúc Yên chớp chớp mắt:Mẹ..mẹ tôi tỉnh lại chưa?
Anh gật nhẹ đầu, mấy chuyện này cũng nên nói cho cô biết một chút. Nếu không cô sẽ lo tới mức mà đi vòng hết cả tầng lầu này để đến phòng họ kiểm tra mất.
Thẩm Tây Thừa nhìn gương mặt xanh xao của cô, trong mắt ảm đạm lại đen như vực sâu. Anh cất giọng trầm ấm:Anh gọi người đến kiểm tra cho em.
Ngay lúc anh định đi cô kịp thời nắm tay giữ anh lại, trong vô thức cô lắc đầu, giọng có phần khẩn khiết cùng lo sợ:Không, không cần gọi đâu. Nhưng bây giờ tôi đói, Thẩm Tây Thừa, tôi thật sự rất đói. Anh có thể đem cái gì cho tôi ăn không?
Khúc Yên thận trọng hỏi:Có được không?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô:Vậy ngồi yên đây đợi anh, anh xuống dưới mua nguyên liệu rồi nấu cháo cho em.
Cô vừa nhìn là biết đây là phòng vip cho bệnh viện, thông thoáng lại riêng tư. Có cả một phòng bếp và phòng vệ sinh riêng. Chắc đây cũng là một trong những bệnh viện lớn tại thành phố.
Khúc Yên suy xét rồi từ từ buông lỏng tay anh ra, gật nhẹ đầu.
Đến khi anh đi được khoảng mười phút, Khúc Yên giống như đang tính toán cái gì đó, từ từ bước xuống giường rồi đứng dậy,