Tội cái gì mà tội! Anh cũng không đúng, tôi cũng không đúng, coi như là hoà nhau, không phải công bằng rồi sao?
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, chậm rãi phân xử:Làm sao mà công bằng được. Trước giờ chưa từng có ai cố ý gán ghép anh với bất kì ai. Chỉ có em là ngoại lệ, tội lại đặc biệt nghiêm trọng.
Khúc Yên “xì” một cái, lầm bầm trong miệng:Đồ tính toán, nhỏ nhen ích kỷ.
Anh cong môi cười dịu dàng:Ừ, anh nhỏ nhen ích kỷ, thế nên giờ Khúc Yên có muốn làm lành với anh chưa?
Tôi đã bảo không muốn quay lại rồi mà!
Thế nợ đó tính làm sao? Em trả nợ anh bằng cách nào?
Tôi.. Khúc Yên đột nhiên cứng miệng:Tôi..tôi đã nói là hoà nhau rồi mà!
Ting, ting, ting.
Điện thoại Khúc Yên đặt trên bàn đột nhiên phát sáng, hiện lên vài tin nhắn cùng một lúc.
Khúc Yên bất đắc dĩ cầm di động lên, mở khoá di động rũ mi xem tin nhắn.
Tên nào vừa nhắn? Anh liếc nhìn khung chat trên di động cô, híp mắt nhìn cô.
Khúc Yên đọc xong tin nhắn liền tắt di động, trừng mắt với anh:Liên quan gì đến anh!
Ánh mắt anh thêm phần u ám và lạnh lẽo:Em tính trả nợ anh bằng cách nào?
Cô như bị anh ép tới mức phát điên:Ra ngoài đi, phiền chết đi được!
Không đi. Thẩm Tây Thừa kéo cô ra khỏi vị trí ghế ngồi, hng dung ngồi xuống ghế của Khúc Yên.
Ánh mắt anh nhìn lên màn hình laptop của cô, hỏi:Em viết bài luận giới thiệu đúng không? Là file nào?
Khúc Yên nhanh như cắt giấu đóng laptop lại đem ra giấu sau lưng mình:Có biết đây là quyền riêng tư không?
Anh không xem được nhưng cô gái tomboy luôn dính vào em thì xem được đúng không? Anh vừa dứt lời, căn phòng ngay lập tức tràn ra một mùi dấm chua nồng cực kì.
Khúc Yên khó xử nhìn anh:Coi như tôi cầu xin anh đấy, tôi thật sự cần chỉnh sửa lại bài viết của mình. Anh có thể xuống dưới được không?
Anh ở đây cũng đâu có làm phiền đến em, đuổi anh là tính thêm nợ.
Khúc Yên mệt mỏi thở dài một cái, mặt lạnh chỉ ra cửa, nhẹ giọng nói:Biến ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tây Thừa bị cô đuổi ra khỏi phòng, nhìn cách cửa đóng sầm lại không chút quyến luyến, vô cùng vô cùng tuyệt tình.
Chưa đến hai tiếng sau cả nhóm Mạc Hàn đã dọn đồ đến nhà cô, Dì Mai nghe họ nói là bạn của Khúc Yên nhưng vẫn còn chút cảnh giác, nhưng khi Khúc Nhã Tinh đi ra thấy thì bảo bà ấy lên phòng gọi Khúc Yên xuống.
Khi cô bước đến cầu thang đã nghe thấy tiếng nói ồn ào của bọn họ, người thì nói tiếng Anh, người thì nói tiếng Nga, người thì nói tiếng Trung, kẻ thì nói tiếng Đức.
Không anh nào khớp với anh nào. Khúc Yên vừa nghe là đầu đã như muốn nổ tung. Nhóm cô từng tham gia hoạt động đa ngôn ngữ, giờ dù đã không còn cuộc thi đó nhưng thứ tiếng vẫn còn.
Lâu lâu khi cãi nhau thì người nói trên trời, người thì nói dưới đất. Chỉ nghe thôi cũng phải là người có trình độ mới có thể hiểu nổi.
Mạc Hàn học được bài câu tiếng Trung, hỏi Ôn Thành Uy:Chân chú đỡ hơn chưa ạ?
Ôn Thành Uy cười với Mạc Hàn, lịch sự nói:”Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ chờ vết thương lành lại thôi.
Mạc Hàn ghi âm lại lời nói của Ôn Thành Uy, thật lâu sau mới gật đầu hiểu ông vừa nói gì. Giơ ngón tay cái với ông.
Ôn Thành Uy cũng không nhịn được mà cười, nghe cái chất giọng chuẩn người Mỹ của Mạc Hàn cũng biết là cậu vừa mới học được. Cũng sẽ không vì thế mà chê bai cậu.
Khúc Yên bước xuống nhà, nhìn nhóm người Mạc Hàn đang ngồi dưới nền gạch vây quanh ở chỗ Ôn Thành Uy. Nhíu mày nói:Quậy phá gì ở đây?
Chu cha, nay mông keo dữ? Có độn không mà tròn dữ vậy?
Khúc Yên cứng đờ nhìn Erica rồi nhìn những người xung quanh, liếc mắt bảo cô ấy câm biết.
Biết mình lỡ