Đến sáng hôm sau Khúc Yên như thường lệ hơn sáu giờ đã bước chân xuống giường trong tình trạng mệt mỏi, cô thay một bộ đồ khác rồi mở cửa bước xuống nhà ăn.
Khúc Yên kéo ghế, ngồi cạnh Ôn Thành Uy.
Ông kêu người làm thêm một phần ăn nữa cho Khúc Yên, sau đó quay qua nhìn con gái mình.
Ông nói:“Tối nay cha tham dự một buổi tiệc, con gái có rảnh không?”
Khúc Yên nhíu mày, nhanh nhẹn hiểu ý ông:“Muốn con đi cùng cha sao?”
Ôn Thành Uy gật đầu, cười để lộ ra hàm răng trắng đều:“Tiểu mỹ nhân ở ngay trước mặt, tại sao phải tìm hoa cỏ ngoài kia chứ đúng không?”
Khúc Yên được khen ngại đến đỏ cả mặt, trên môi không ngăn được ý nụ cười mà khóe môi cứ cong lên một lúc lâu, gò má hồng nhẹ hơi căng đẩy lên cao.
Ông nhìn Khúc Yên thế nào vẫn là một bộ dáng xinh đẹp, thảo nào Thẩm Tây Thừa dù có lạnh lùng đến đâu vẫn không ghét bỏ cô, đến cả việc mỗi ngày Khúc Yên đều đến công ty của anh thì cha cô vẫn là bộ dáng rất thoải mái và vui vẻ, chỉ cần con gái ông thích thì điều gì ông cũng không cấm.
Đối với Ôn Thành Uy, Thẩm Tây Thừa giống như đã là một người cha khác của Khúc Yên.
Dù cho người cha nuôi này có lạnh lùng, cảm xúc không giỏi bộc bạch ra nhưng lại dùng hành động để chứng minh tất cả.
Khúc Yên suy nghĩ:“Nhưng mà con không có những lễ phục để tham dự một sự kiện hay dự tiệc gì đâu.
Cha tính tặng cho con sao?” Khúc Yên nghiên người về phía ông.
Vẫn không quên đến trang phục đẹp cần cho buổi tiệc tối.
Ông đã sớm chuẩn bị từ trước, chậm rãi uống ly sữa rồi đáp:“Đã có, chỉ chờ tiểu mỹ nhân chọn bộ mình yêu thích thôi.”
Khúc Yên híp mắt:“Không ngờ nha, cha con miệng lưỡi lại ngọt đến thế.
Có phải trước mẹ con thì cha cũng từng quen vài cô gái rồi đúng không?”
Ôn Thành Uy gương mặt rất đẹp, dù đuôi mắt đã có nếp nhăn và cũng đã không còn đẹp như Thẩm Tây Thừa nhưng cả gương mặt ông vẫn rõ ràng tuấn tú, đôi mắt dù theo thời gian có nếp nhăn nhưng hình dạng xinh đẹp của đôi mắt đào hoa vẫn còn đó.
Nhìn cũng biết thời còn là thiếu niên nổi loạn trước đó đã cũng từng là một hotboy vạn cô gái mê đắm đuối rồi.
Ông cốc đầu cô.
Thầm nghĩ, sao con gái ông ngay cả giận dỗi cũng dễ thương đến thế này.
Ông ôn hòa nói:“Chỉ có mẹ con thôi, mẹ con là tuyệt nhất.”
Ôn Thành Uy nhìn gương mặt cô, xoa đầu rồi cười dịu dàng:“Trước đó chỉ có một Đại Mỹ Nhân, giờ thì đã là hai người rồi.”
Khúc Yên cổ họng khô khốc, có một cảm xúc gì đó đột nhiên đình trệ rơi xuống, cô nuốt một ngụm nước bọt để thông cổ họng.
Cô biết, ông đang nói mẹ cô và cô.
Cô cụp mắt, mím môi.
Một chút muốn nhào tới ôm chặt ông giải bày mọi tâm sự.
Nhưng rồi lại không dám tiến lên mà nói hết nỗi lòng mình, chỉ biết âm thầm chịu đựng.
Công