Ôn Thành Uy đã đậu phía dưới được 15 phút, âu phục giày da chỉnh tề ngồi trong xe.
Cách vài phút lại liếc nhìn đồng hồ.
Vừa là dáng vẻ bồn chồn, lại có chút gì đó mong đợi muốn nhìn thấy Khúc Yên.
Phía trên, Khúc Yên vẫn đang thử trang sức theo nhận xét Selena.
Sau vài bộ không hợp thì cuối cùng cũng đã có một bộ trang sức vừa phù hợp lễ phục lại phù hợp với cô.
Là bộ trang sức kiểu dáng chuỗi rắn đính kim cương xanh lá.
Selena nhẹ nhàng đeo tất cả lên người cô, nếu như không lầm…thì đây là kim cương thật.
Sau khi đeo xong khuyên tai, từ bên ngoài có người mở cửa bước vào.
Là Ôn Thành Uy.
Ông sững sốt như không tin được, gương mặt bàng hoàng mắt chữ A mồm chữ O nhìn giao diện mới của Khúc Yên.
Ông lắp bắp lên tiếng:“Đây…đây là…”
Đẹp đến mức khiến người khác không nói được gì.
Cô cười tươi, đuôi mắt vừa sắc bén, vừa có chút tinh nghịch đáng yêu khi nhìn thấy cha mình:“Cha, có phải rất đẹp không? Thế này không ai nhận ra mười sáu tuổi chứ?”
Ông vẽ vòng ở không trung:“Xoay thử một vòng.”
Khúc Yên nghe lời làm theo.
Ông ú ớ, hít một hơi sâu:“Cái, cái này…huhu, con gái ta đẹp đến mức nghịch thiên rồi.
Sau lại khéo sinh đến thế không biết, này ta phải bảo vệ tốt mới được, ruồi mật sẽ bu kín mất thôi.” Ông không những chê cô makeup lố quá độ tuổi mà còn hùa theo với những thứ cô đang làm.
Giọng ông giống như sắp khóc, nhưng thật ra là tự hào đến mức xúc động.
Đối với ông, con gái xinh đẹp và vui vẻ là được.
Ông chậm rãi đi tới, ý cười trên môi vẫn chưa tan biến.
Ông mở lòng bàn tay nâng lên, Khúc Yên hiểu ý chậm rãi đặt lên bàn tay ông.
Buổi tiệc được bắt đầu, rất nhiều phóng viên lẫn những kẻ săn tin góp mặt tại đó rất nhiều.
Họ che chúc nhau đứng từ đầu của thảm đỏ đến tận phía cửa chính của nhà hàng.
Khúc Yên chưa tới nhưng từ xa đã bị những chùm tia sáng chói lóe cả một vùng làm cho đau cả mắt, đôi mắt lại nhứt nhói.
Hàng lông mi dài khẽ chớp chớp lại, xương hàm trong bóng tối lại xinh đẹp một cách mờ ảo.
Ôn Thành Uy càng nhìn cô càng không yên tâm:“Một lát không được đi xa cha, nếu không thấy cha phải lập tức gọi.
Biết chưa?”
Cô gật mạnh đầu chắc chắn, càu nhàu ông:“Cha nói đã ba lần rồi.”
Ông tỏ vẻ nghiêm nghị:“Bao nhiêu cũng không đủ.” Nói xong ông lại xoa nhẹ đầu cô.
Tiếp đó, chiếc xe Maybach của ông dừng trước thảm đỏ, cửa xe phía bên trái bất ngờ mở ra, người xuất hiện là Ôn Thành Uy, vậy…người ngồi bên