Cô sảng khoái cắn miệng hamburger đầu tiên, hạnh phúc nói:“Cháu có hơi không quen khi chú tốt với cháu như vậy.”
“Tức là trước đó tôi là người xấu?”
Cô và Thẩm Tây Thừa ngồi bàn số 8, vừa khéo vị trí bàn lại nằm trong góc, Khúc Yên là cô gái tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết chú trọng đến vẻ bề ngoài.
Không chọn ghế ngồi đối diện anh, cô lại ngồi cạnh Thẩm Tây Thừa trên bàn vuông nhỏ.
Vừa tạo cho họ sự gần gũi nhưng cũng không quá vượt quá giới hạn thân mật.
Cô nghe xong cố gắng nuốt hết đống đồ ăn trong miệng, sau đó lại khó khăn nuốt xuống.
Thẩm Tây Thừa nhìn hai má Khúc Yên nhét đầy đồ ăn mà căng tròn ra, bộ dáng ham ăn của cô giống như đã bị bỏ đói từ mấy ngày rồi vậy.
Miệng cứ không ngừng chứa đầy đồ ăn.
Anh cầm ly nước đặt bên môi cô, Khúc Yên liền cầm lấy ngửa cổ uống một hơi nước dài.
“Ăn ngon không?”
Cô liên tục gật đầu, bộ dáng vô cùng biết ơn:“Cảm ơn chú đã mua hamburger cho cháu.
Chú chính là người tốt, không phải người xấu.” Nói xong, cô còn giơ ngón tay cái trông rất cảm kích anh.
Cô lại bày ra giọng điệu buồn rầu, tận tâm nói:“Cháu nói cho chú nghe, tối hôm qua cháu có gặp một người đàn ông rất đẹp trai.
Sau khi uống rượu cùng cháu xong rồi lại lừa cháu về nhà của mình.
Tối đó còn xem cháu là gối để ôm nguyên một đêm.”
Cô đáng thương nói tiếp:“Chú nói xem, có phải rất quá đáng không, cháu đáng thương thế mà?”
Không đợi anh trả lời, cô nói tiếp:“Cháu lâu lắm rồi không được ăn cơm, cháu làm gối ôm cho người đàn ông đó mà gã đó không cho cháu ăn, để cả bữa cơm tử tế còn không có.”
Dù cho cô đang kể một câu chuyện bất công của chính mình nhưng vì bao tử quá đói nên vừa cắn miệng hamburger mới, vừa nuốt vừa nhai vừa nói cùng một lúc.
Thẩm Tây Thừa nghe xong ngạc nhiên hỏi lại:“Thật sao?”
Cô gật đầu chặt nịt:“Thật đó, cháu chỉ toàn ăn đồ thừa của tên đó thôi.
Cho nên cháu thường không no bụng, thế nên cháu mới bỏ nhà đi rồi gặp được chú, dù cháu mới gặp đã biết chú là người tốt rồi.” Cô giơ ngón tay cái khen ngợi anh.
Thẩm Tây Thừa nghe cô nói hoàn toàn là mình, câu trước chê anh hành hạ cô, câu sau khen anh lòng dạ tốt bụng gần như sắp đưa anh lên tận trời rồi.
Giọng anh đồng cảm hỏi:“Cháu cần ăn gì nữa không? Nếu không trở về lại bị đói thì sao?”
Cô ánh mắt vô tội cắn thêm miếng hamburger:“Nhìn chú cũng không có tiền lắm với lại chú cũng ăn đi, gầy