Cô bật cười, nhìn sợi dây buộc tóc anh tặng cho mình được làm với thân dây co giãn rất tốt, dù là một sợi dây mỏng nhưng đeo vào tay cô cũng có cảm giác mềm mại, trên thân sợi dây có một con Kuromi chibi đang lắc lư qua lại theo mỗi tiết tấu chuyển động của cô.
Khúc Yên vô cùng thích, đôi má vì phấn khích mà bắt đầu hồng hào trở lại:“Cảm ơn chú Thẩm, cháu rất thích nó, chú là tốt nhất.”
Nhận được lời khen Thẩm Tây Thừa có chút vui vẻ.
Anh cố nhịn sự vui vẻ ở đáy mắt, đưa tay sờ trán cô:“Cháu chưa hạ sốt hết hoàn toàn, ở lại theo dõi mấy ngày đi.”
Cô lại ủ rũ trở lại, thở ra một hơi đầy mệt mỏi:“Vậy tối nay cháu lại ở một mình sao?”
“Sợ à?” Anh hỏi.
Cô nhìn anh gật đầu, thành thật nói:“Buổi tối trong bệnh viện cháu thấy rất ngộp thở.”
Anh nheo mắt:“Cháu đã từng nhập viện?”
Cô lại gật đầu:“Rồi ạ.”
Đôi mắt cô thoáng đượm buồn, như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó trong quá khứ.
Theo như anh đoán có thể có liên quan đến vấn đề họ đang nói, dây truyền ống dịch trên cổ tay cô có chút nhứt, là vì đột nhiên cô nâng bàn tay lên mà làm đầu kim bị rơi ra ngoài, dòng máu đỏ thẳm từ bên trong tràn ra ngoài.
Thẩm Tây Thừa duỗi bàn tay dài lấy vài tờ giấy trắng cầm máu cho cô, Khúc Yên phức tạp nhìn anh:“Hồi đó mỗi lần cháu bị rơi ống tim đều tự nhịn đau cắm lại vào da thịt lại.”
Anh nghe cô nói bất giác trái tim đau nhói lên, có phần gắt gỏng:“Tại sao không gọi người?”
Đôi mắt trong suốt cô suy nghĩ vu vơ:“Lúc đó đã giờ đêm rồi, bác sĩ cũng rất mệt mỏi mà.” Cô nhún vai:“Với lại chỉ cầm đâm lại chỗ cũ là xong rồi.”
Trái tim anh đau đớn như bị ai đó dùng dao cứa vào, cứ đau âm ĩ mà dai dẳng từ lúc cô bắt đầu nói.
Trong ánh mắt đó không chỉ đơn giản có một tâm sự đó, mà có cả bầu trời đầy tâm sự, nó hiện rất rõ trong ánh mắt buồn bã của cô dù đôi môi có cười nhưng so mới khóc còn khó coi hơn.
“Vì sao không ngủ được? Không quen giường?” Anh thở hắt ra một hỏi, hít một hơi khí để lưu thông.
Cô khổ sở dùng ngón tay chỉ lồ ng ngực phía trái của mình:“Sáng sớm thì không sao, chỉ cần là về đêm…mỗi lần cháu nằm xuống đều sẽ rất khó thở, có khi còn bị ngột thở đến mức phải thở mạnh để cố gắng hít thở.
Lúc đó…bà ấy không bên cạnh cháu, cháu nhớ như in là lúc cháu bị tai nạn là bà ấy vẫn đang ở nước ngoài.”
Cô bình tĩnh, cười rồi gãi đầu:“Lúc đó cháu chưa đủ sự hiểu biết, chỉ biết khóc lóc rồi quấy những chị y tá thôi.
Giờ nhớ lại vẫn có