Khúc Yên đưa tay sờ lấy huy chương trên cổ mình, ánh mắt của những người ngồi gần cô có chút kì quặc nhưng cũng có phần hâm mộ Khúc Yên.
Tay cô cầm di động chụp 1 tấm hình gửi cho Thẩm Tây Thừa.
Không biết vì sao cô lại muốn báo cho Thẩm Tây Thừa biết trước tiên.
Khi gửi xong cô còn gửi thêm vài cái sticker chú thỏ tự đắc cho anh.
Cô nói:“Tiền thưởng thật chất lượng, 20.000 USD lận đó.
Về cháu sẽ bao cả ba chú 1 trận hoành tráng.”
Tiếp đó còn gửi vài sticker với nụ cười mất nhân tính.
Ting.
Thẩm Tây Thừa nhận thông báo từ di động, trên màn hình xuất hiện vài tiếng nhắn.
Anh ấn vào lướt lên nhìn tấm ảnh phía trên, trong tấm hình cô cầm huy chương bạc với dây đeo màu đỏ trên môi đang nở nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp.
Dù nó không phải là huy hiệu cao nhất nhưng cũng nằm trong bộ 3 quyền lực nhất, đã thể hiện đủ sự thành công trên con đường học tập của chính bản thân cô.
Anh đọc những dòng tin nhắn ở dưới, hiếm hoi nhắn lại 2 chữ “Chúc mừng” cô.
Khúc Yên rất nhanh liền trả lời:“Aida, hình như vẫn còn vài giải phụ.”
Thẩm Tây Thừa:“Khi nào trở về?”
Khúc Yên:“Không rõ nữa, trở về cháu sẽ báo trước.”
Thẩm Tây Thừa:“Được.”
Khúc Yên:“Chú đang làm gì vậy?”
Thẩm Tây Thừa rất nhanh liền trả lời:“Họp.”
Khúc Yên đọc được dòng tin nhắn có chút chột dạ, hình như cô vừa làm phiền ngay lúc anh đang ở trong cuộc họp.
Sau đó Khúc Yên không dám nhắn cái gì, nhưng ngược lại bên kia vì chờ đợi lâu mà không thấy cô phản hồi liền gõ bàn phím.
“Tại sao không trả lời?”
Khúc Yên:“Chú đang họp, rảnh nói chuyện sau.”
Thẩm Tây Thừa trầm ngầm, khó khăn nhắn chữ “Được” sau đó ngước lên tiếp tục cuộc họp của mình.
Khúc Yên thoát ra khung trò chuyện với anh, nhận thấy tin nhắn mới từ cha cô, ông gửi icon khóc lóc qua cũng gửi lại cho cô 1 tấm ảnh.
Đó là video phát trực tiếp trên truyền thông nước Mỹ, khoảng khắc ông chụp chính là lúc Khúc Yên ngước lên tươi cười chụp cùng ban lãnh đạo nhà trường.
Cô cười thầm hạnh phúc, thì ra cho dù cô ở đâu thì ông cũng đều theo dõi cô.
Cái cảm giác hạnh phúc dâng trào này không