Ba ngày nữa cứ thế trôi qua.....
Vân Anh vẫn cứ thế ngồi bên cạnh anh không rời. Mệt mỏi quá thì lại gục bên giường bệnh của anh. Tỉnh dậy thì tiếp tục ngồi ở đấy. Cũng đã 10 ngày, Thiên Minh vẫn như thế, bất động một chỗ. Chẳng lẽ cô phải chấp nhận việc sẽ mất anh mãi mãi sao? Vân Anh không chấp nhận được việc này nhưng mà cô cũng đã hết sức rồi. Bao nhiêu ngày trôi qua cô vẫn cứ động viên anh nhưng chẳng nhận được hồi đáp. Có lẽ đây là kết quả mà cô phải chấp nhận.
Tại một căn phòng lớn.
Phía trên ba vị thủ lĩnh ngồi uy nghiêm. Phía dưới là các phó chủ. Trong lòng mọi người ai cũng hoang mang. Giờ đây Thiên Minh đã kề cận cái chết nhưng tổ chức không thể có người đứng đầu. Hơn nữa, các bè phái bên ngoài đang dần dần kết hợp lại để chống đối. Trong ngoài Thiên Long đều bị dòm ngó, loạn cả lên.
"Thưa các thủ lĩnh .... Hiện tại đại ca không có mặt, các thế lực khác nhân lúc nội bộ chúng ta đang gặp sự cố nên không ngừng gây sự trên địa bàn chúng ta . Xin các thủ lĩnh hãy đưa ra giải pháp" Duật phó chủ nói.
" Cái bọn thừa nước đục thả câu này lâu nay thấy chúng ta không nói đến thì tưởng chúng ta chịu thua à... Anh cứ giao việc này cho em, em sẽ đi chấn chỉnh chúng nó" Trịnh Thiên nói.
Thái Phương cũng đành gật đầu. Hiện tại cũng chẳng còn giải pháp nào tốt hơn.
" Nhị ca, theo tôi thì chúng ta nên tìm người thay vị trí của đại ca để dẫn dắt anh em" Phó chủ Đằng Chiêu lên tiếng.
" Đúng vậy đó, chúng ta không thể nào để cả bang này như rắn mất đầu" Một phó chủ tên Thuận Kỳ cũng lên tiếng
" Hừm ..... rắn mất đầu? Vậy ý của hai vị là các thủ lĩnh còn lại đều là phế nhân vô dụng hay đã chết hết" - Duy Khang cười lạnh lên tiếng.
Thật quá đáng, Thiên Minh chỉ mới hôn mê mà đã muốn lộng hành sao. Cái đám người này đúng là không biết phân nặng nhẹ, dám cả gan ở trước mặt các thủ lĩnh đòi thay thế vị trí đại ca.
" Tôi chỉ muốn tốt cho cả bang. Tuy các vị đều là thủ lĩnh nhưng nếu cho bầu chọn lão đại thì biết đâu bang này sẽ càng phát triển hơn. Nhìn tình hình thực tế mà xem, đại ca không có mặt là ngay lập tức có ngoại biến. Nhị ca thì bận lo cho đại ca còn phải gồng gánh Thiên Long. Trịnh Thiên và cả Duy Khang tuổi đời chưa dày dặn kinh nghiệm. Cho nên việc tìm một lão đại thay thế là hết sức cần thiết " – Đằng Chiêu nói.
" Phó chủ Đằng Chiêu nên cẩn ngôn một chút, ông nên chú ý thân phận của ông thì hơn. Các người chán sống rồi hay sao mà dám đề cập tới chuyện này? Dù đại ca tạm thời không có mặt nhưng vẫn còn các vị thủ lĩnh, khi nào mới tới lượt các người tranh giành" Bảo Nam lên tiếng
" Bảo Nam, ngày thường mày là cánh tay đắt lực của đại ca. Nhờ đại ca trọng dụng nên mày hoành hành ngang dọc. Bây giờ đại ca sắp chết rồi thì mày chẳng khác gì con chó hoang vô chủ. Với thân phận của mày bây giờ có tư cách gì lên tiếng" Thuận Kỳ nói.
" Ông ..... Khốn nạn thật .... Ông dám trù ẻo đại ca sao?" Bảo Lộc nắm chặt tay lại.
" Nói thế thì có gì sai, đại ca 10 hôm nay đã hôn mê còn bị thương mất hơn nửa cái mạng thì liệu còn cơ hội sống không?" Đằng Chiêu nói mang theo tia cười khinh bỉ nhìn Hàn Khiêm
" Khốn kiếp" Bảo Nam rút súng ra
" Mày dám?" Đằng Chiêu lui lại mấy bước
" Giết phó chủ mày cũng sẽ phạm tội tử"
" Hừm, chỉ cần loại bỏ được đám phản bội chúng mày thì tao chết cũng không oán" Bảo Nam lên nòng.
Các phó chủ khác vội dạt sang hai bên để tránh bị lạc đạn
" Mày đừng làm ẩu. Đại ca chết rồi mà còn cố làm con chó trung thành sao?" Thuận Kỳ vừa lui về sau vừa nói.
Đoàng ....Đoàng ...
Ba tiếng súng chát chúa vang lên. Hai tên Thuận Kỳ và Đằng Chiêu chết không kịp ngáp. Hai cái xác ngã xuống nền đất. máu loang thành vũng lớn. Bảo Nam quay lại nhìn, vừa rồi cậu còn chưa kip nổ súng kia mà. Các phó chủ khác cũng trợn mắt hốt hoảng nhìn về phía các thủ lĩnh. Ngoài Duy Khang ra thì Thái Phương, Trịnh Thiên trong tay cầm súng hướng về hai cái xác kia.
" Còn ai muốn làm đại ca nữa không?" Thái Phương trầm giọng tia mắt sắc lạnh quét một loạt những người bên dưới.
Cả phòng bao trùm một không gian im lặng đến mức một con muỗi bay qua