" Cùng đi ăn trưa nha! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!" - Triết Thành nói.
" Tôi cũng vậy" - Vũ Cường đáp rồi cả hai cùng lên xe rời đi.
Do mấy ngày trước nghe Vũ Cường than phiền về tình hình dạo gần đây của cô và Thiên Minh nên cậu rất lo lắng.
Nếu cứ để cô bên cạnh anh thì chắc chắn một ngày nào đó cô cũng sẽ nhớ ra mọi chuyện rồi sẽ lại đau khổ.
Triết Thành không muốn bi kịch đó diễn ra một lần nào nữa nên cậu đã quyết định bay về Việt Nam để ngăn cản.
Trong quán ăn.
" Anh phải đích thân về đây luôn sao?" - Vũ Cường hỏi.
" Tôi thấy dường như Vân Anh và Thiên Minh bắt đầu quay lại với nhau rồi đó.
Mà cậu cũng thật là, cậu là anh hai của em ấy vậy mà lại chẳng quản nổi em gái của mình" - Triết Thành buồn rầu nói.
" Tính khí của Đình Đình anh đâu phải không biết chứ.
Vô cùng ương ngạnh, bướng bỉnh, nếu chịu được thì sẽ im lặng còn chịu không được là sẽ ra tay đánh người.
Chẳng hiểu nổi ai dạy em ấy nữa!" - Vũ Cường cũng rất bất mãn với đứa em gái này.
" Còn ai vào đây nữa.
Là tên Thiên Minh đó, để tạo nên tính khí bướng bỉnh của Vân Anh thì cậu ta chính là người góp vốn nhiều nhất!"
Vũ Cường nghe xong cũng chỉ đành thở dài.
Đứa em gái này của cậu đúng là quá ngang ngược, nói cái gì cũng chẳng chịu nghe.
Cũng vì chuyện tình cảm của cô mà Vũ Cường phải nhiều lần lớn tiếng khiến hai anh em trong nhà như chó với mèo, gặp nhau là lại đấu khẩu.
Vân Anh cũng vì không muốn gặp cậu mà còn ăn ngủ luôn ở bệnh viện không thèm về nhà.
Sau khi trò chuyện cùng Vũ Cường xong thì Triết Thành ngay lập tức đi tìm Vân Anh.
Cậu gọi cho cô mãi mà không liên lạc được, thiết nghĩ chắc lại là đang phẫu thuật nữa rồi.
Nói ra bản thân cậu cũng phải thừa nhận là khả năng học tập của cô quá tốt.
Nhiều người muốn làm bác sĩ chính thì phải thực tập 3,4 năm còn cô thì chưa quá 2 năm thì đã được làm bác sĩ chính trong sự ngưỡng mộ của nhiều người.
Triết Thành sau đó lập tức chạy đến bệnh viện mà cô đang làm việc.
Cậu hỏi thăm y tá thì biết bác sĩ Lâm Phương Đình đang làm phẫu thuật.
Bất đắc dĩ cậu đành phải ngồi đợi vậy.
Hai tiếng trôi qua, Triết Thành vẫn cứ ngồi đợi ở đấy.
Một lúc sau thì Vân Anh bước ra.
" Tiểu nha đầu!" - Triết Thành gọi cô.
Vân Anh nghe tiếng của cậu thì liền chuyển tầm mắt mà nhìn thẳng về phía trước.
Vừa nhìn thấy cậu thì cô rất ngạc nhiên.
Vân Anh mỉm cười chạy nhanh lại phía của Triết Thành.
" Anh hai, anh sang Việt Nam khi nào lại không báo cho em biết!"
Triết Thành vừa nhìn đứa em gái thì liền cốc đầu cô một cái.
" Anh hai sang đây để xử lí em đó "
" Đau chết rồi, cứ cốc đầu em hoài, ngốc luôn bây giờ.
Mà xử lí, xử lí việc gì chứ?" - Vân Anh vừa xoa xoa đầu vừa hỏi cậu.
" Còn bận việc không?"
" Dạ hết rồi!"
" Vậy đi thay đồ đi rồi cùng về với anh!"
Vân Anh không hiểu lắm nhưng cũng đi thay bộ đồ phẫu thuật ra rồi cùng Triết Thành ra về.
Vân Anh xuống tầng hầm lái xe.
" Có lái chưa đó?" - Triết Thành hỏi cô.
Có ai mà không biết khả năng lái ô tô thần sầu của cô chứ.
Bằng tốt nghiệp trường đại học y của Mỹ chỉ vài tháng là lấy được còn bằng lái thì học đến tận hai năm rưỡi mới được cấp, có phải là quá ngược ngạo không chứ.
" Anh yên tâm, tay lái em vững lắm rồi!"
" Giao thông ở Việt Nam không giống ở Mỹ đâu, loạn hoạn là vào đồn mà ngồi!"
Cậu nhắc nhở nhẹ một câu rồi quay lại xe của bản thân mà lái đi trước.
Vân Anh nhìn cậu bĩu môi rồi cũng đạp phanh mà lái xe đi.
Sau đó, cả hai cùng vào một quán ăn.
Triết Thành gọi rất nhiều món ra rồi bắt cô ăn cho hết.
Chỉ mới có mấy tháng không gặp mà cô đã ốm đi trông thấy rồi kiểu này là cậu phải đi xử lí tên Vũ Cường chết bầm đó một lần nữa thôi.
" Sao anh không ăn đi!
" Lúc nãy anh ăn cùng Vũ Cường rồi, em ăn lẹ đi rồi có sức mà nghe anh kể tội!"
" Lại nữa, cả tuần nay em bị anh Cường mắng còn chưa đủ sao mà đến lượt anh nữa.
Nếu lại là chuyện tình cảm của anh với Thiên Minh nữa thì khỏi cần anh nói, anh cũng khỏi cần quan tâm, anh mau về Mỹ làm một giáo sư tài giỏi đi!"
" Em có gan thì đi nói mấy lời này với Vũ Cường á.
Xem nó có đánh em đến liệt giường luôn không thì biết chứ ở đó mà than phiền!" - Triết Thành cũng khá bực bội của cô mà hơi lớn giọng.
Vân Anh bắt đầu ương bướng, cô buông đũa xuống không thèm ăn nữa, cầm ly nước lên uống một ngụm rồi gọi nhân viên ra tính tiền.
" Em tỏ thái độ gì vậy?"
" Em không muốn đề cập đến chuyện tình cảm với mấy anh nữa!" - Cô nói rồi thì đứng dậy cầm túi xách rồi rời đi.
Triết Thành vội vàng đuổi theo cô.
" Vân Anh, em đứng lại!" - cậu nắm chặt cổ tay của cô.
" Anh bỏ ra "
" Em đừng ương bướng như vậy.
Con người của Thiên Minh, anh là người hiểu rõ nhất.
Nếu em cứ tiếp tục bên cạnh cậu ta thì chắc chắn sẽ chịu khổ đó!"
" Đó là lựa chọn của em.
Với lại 8 năm trước em với anh ấy cũng đã đăng kí kết hôn rồi.
3 năm nay em ra nước ngoài, Thiên Minh cũng chưa từng quen người khác chứng tỏ anh ấy yêu em thật sự.
Em sẽ không rời xa anh ấy nữa đâu.
Anh và anh hai đừng hòng ngăn cấm em!"
" Đăng kí kết hôn á? Em có biết trước ngày xảy ra tai nạn khiến em mất trí nhớ thì chính em đã viết đơn ly hôn rồi không?"
Vân Anh ngây người.
Đơn ly hôn? Cô đã viết sao? Không thể nào, làm gid có chuyện đó chứ.
Thiên Minh luôn đối