Hôm sau, từ sáng sớm Vân Anh đã thu xếp mọi thứ để trở về. Anh không yên tâm đòi đích thân đưa cô về nhưng Vân Anh vẫn cự tuyệt. Cô cứ bảo là không sao, anh bất đắc dĩ cũng phải nghe theo 'ý chỉ' của tiểu bảo bối nhà anh.
Suốt 4 tiếng đi xe mệt mỏi cuối cùng cô cũng đến nơi. Vân Anh nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi về nhà của mình. Vừa bước vào nhà mọi người đều ngỡ ngàng, ba cô thì vừa vui vừa lo. Ông cũng khiển trách cô vì sao lại một thân một mình về như vậy. Chẳng phải đã thỏa thuận lag đợi ông lên rước hay sao? Đối mặt với sự trách móc của papa đại nhân Vân Anh cũng chỉ cười rồi lại bịa đại ra một lí do để lấy lòng papa yêu dấu. Vân Anh mang ra trong túi rất nhiều quà Tết cho mọi người. Đa số đều là do Thiên Minh anh mua gửi tặng cho người nhà của cô nhưng cô không thể nói như vậy nên nói là tiền cô nhận được sau cuộc thi trực tuyến lần trước. Tạm thời có thể che dấu papa đại nhân nhưng mẹ của cô đương nhiên là nắm thóp hết bí mật của cô rồi.
Ngày cô trở về cũng là 23 Tết. Tối hôm ấy cả nhà cô vui vẻ, sum họp bên nhau mặc kệ cho ai kia trên thành phố vẫn đang ăn mỳ tôm làm việc.
" Được rồi! Cậu sắp xếp đi ngày mai tôi sẽ đi!" - anh nói với trợ lí một câu rồi tắt máy. Tết đến nơi nhưng anh chẳng rảnh đến một ngày, nào là lo lương bổng của nhân viên, rồi lịch nghỉ Tết,... Anh lo đến bù đầu bù cổ. Nhưng rắc rối thay Trịnh Thiên lại bay về Mỹ đón Tết cùng gia đình. Bây giờ cả công ty chỉ còn có Thái Phương và anh gánh vác. Mọi việc đều đè nặng lên vai anh. Do cần thu mua một công ty con bên Nhật nên ngày mai anh phải bay sang đó sắp xếp ổn thỏa. Vậy coi như cái Tết này của anh sẽ gắn liền với chuyến công tác dài hạn kia.
...----------------...
Chẳng mấy chốc đã đến ngày giao thừa. Mấy ngày hôm nay Vân Anh cũng chẳng nói chuyện với anh được mấy câu nên cũng rất bực mình, cũng chẳng biết anh đi đâu biệt tăm mà lại chẳng liên lạc được, đa số đều là anh gọi cho cô thôi.
" Cái tên Thiên Minh này, khi nào em về em sẽ giết chết anh cái đồ xấu xa" - đây chính là câu cô quyền rủa anh mấy ngày qua.
Sáng hôm ấy cô vẫn vui vẻ bên nồi bánh chưng thì trước nhà có một chiếc xe hơi. Vân Anh thấy hơi lạ nên bước ra xem. Đúng lúc ấy có một người trong xe bước ra. Nhìn bề ngoài cũng cao ráo, ăn mặc lịch lãm. Nhưng đến khi người thanh niến ấy quay lại thì cô phải há hốc mồm.
" Trương Việt Minh" - cô ngỡ ngàng gọi cả tên họ của cậu.
Lúc ấy ba mẹ cô cũng bước ra và cả cô út của Vân Anh cũng đi ra. Ban đầu cậu nhìn cô rồi tự dưng lại nở một nụ cười khó hiểu.
Sau khi tất cả bọn họ vào nhà thì Vân Anh mới biết cậu - Trương Việt Minh chính là chồng sắp cưới của cô út cô - Dương Thu Bích.
Vân Anh dường như không tin vào những gì mình nghe thấy. Cô út cô đó giờ chẳng phải chưa có bạn trai sao? Sao bây giờ lại lòi ra thêm chồng sắp cưới mà còn là tên Trương Việt Minh cô ghét nữa chứ.
Cậu được gia đình cô giữ lại dịp Tết này. Vân Anh thì không mấy vui vẻ trước tên " dượng út tương lai " này. Trước đây không phải vì cậu thì cô đâu cần bị papa đại nhân mắng té tát còn cãi nhau một trận long trời lỡ đất với Thiên Minh. Từ lần ấy Vân Anh cô đã không ưa Việt Minh rồi.
Sau khi dùng bữa xong cô ra sân ngồi, trong lòng đang bực bội nên mấy cây cảnh xung quanh đó đều bị " Tiểu quỷ Dương Vân Anh " cô ngắt đến không còn một cái lá. Lúc này cậu mới từ phía sau bước tới.
" Sao lại khó chịu thế?"
Cô quay lại. " Liên quan đến anh à? " - cô cáu gắt đáp trả.
" Không, chỉ tại tôi rảnh nên mới hỏi thăm thôi!"
" Anh...Anh...Cái đồ chết tiệt Trương Việt Minh nhà anh, chuyện lần trước tôi còn chưa tìm anh tính xổ mà giờ anh lại đi lấy cô út nhà tui, còn bắt tôi gọi hai tiếng " dượng út" đúng là làm tôi tức chết mà"
" Chẳng phải tôi đã nói là chúng ta sẽ còn gặp lại sao? Xem ra nhóc vẫn chưa chuẩn bị tinh thần!"
Vân Anh tức đến không nói thành lời.
" Mà Tết này Thiên Minh không về cùng nhóc à? Mà ba mẹ nhóc biết nhóc và Thiên Minh quen nhau chưa có cần dượng út đây đi thưa chuyện giúp nhóc không?"
" Anh....Anh trơ trẽn vừa thôi. Anh mà dám nói là Dương Vân Anh này sẽ đốt cháy