Duy Khang đưa anh và cô trở về nhà rồi thì tự bắt xe trở về. Vân Anh giờ đã nằm yên vị trên giường còn anh một mình lặng lẽ vào nhà vệ sinh để xử lí vết thương. Anh cởi bỏ cái áo sơ mi đang dính đầy vết mau kia rồi lấy chiếc khăn đã được vắt nước ấm để lau sơ qua. Sau đó lấy nước sát khuẩn xử lí, cái nóng rát khiến anh vô cùng khó chịu mà nhăn mặt. Xong xuôi thì anh dùng miếng băng gạc quấn vết thương lại. Cũng may là không bị gạch quá sâu. Anh thở dài một hơi rồi kiếm một bộ đồ thay ra. Nhưng vấn đề lớn với anh là làm sao có thể qua mắt được cô đây. Vân Anh hằng ngày đều tiếp xúc thân mật với anh việc phát hiện vết thương của anh chắc là điều không khó.
Thiên Minh ngồi trên giường nhìn cô.
" Phải để em chịu thiệt thòi rồi" - Anh nói rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Sáng hôm sau, Vân Anh đã tỉnh dậy, quay người sang nhìn thấy anh vânc nằm bên cạnh mình thì lại nở nụ cười ngọt ngào. Vân Anh lén hôn nhẹ anh một cái.
" Xem bộ dạng của anh kìa, cũng đáng yêu lắm đấy chứ!" - Cô nhìn anh rồi tự nói một mình.
Vân Anh bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng trước gương chỉnh lại mái tóc của mình bỗng nhận thấy có ít đồ sơ cứu vết thương đang được đặt gần đó. Cô lấy làm lạ nên cầm lên xem thử.
" Nước sát khuẩn, còn có băng gạc, không lẽ anh ấy bị thương? Không phải chứ, hôm qua vẫn bình thường mà" - Vân Anh khó hiểu nhìn từng món đồ.
Một lát sau cô bước ra còn tiện tay mang theo mấy món đồ đó. Vừa bước ra thì đã thấy bóng hình cao lớn của anh đang đứng trước mặt mình.
" Em làm gì mà lâu thế?"
" À....Tóc...tóc em hơi rối nên chải hơi lâu..." - Vân Anh bất ngờ thấy anh nên hơi ấp úng, nhìn ánh mắt của anh, cô cảm thấy có gì rất lạ, không ấm áp dịu dàng như thường ngày nữa, sắc mặt cũng không được tốt.
" Ừ" - Anh đáp gọn một chữ, rồi né tránh người của cô đi vào nhà vệ sinh, Vân Anh nhìn hành động của anh thì thấy rất lạ.
Cô cũng tạm gác lại những hoài nghi đi xuống bếp làm đồ ăn. 15 phút sau, Thiên Minh từ trên lầu bước xuống, người mặc bộ đồ vest, tay cầm cặp tap.
" Em ăn sáng đi rồi đi học, hôm nay anh có cuộc họp sớm nên phải đi đây" - Anh nhàn nhạt nói một câu, tay cầm ly nước uống một ngụm rồi rời đi. Vân Anh chưa kịp phản ứng gì hết thì anh đã đi rồi. Cô cảm thấy có phần khó hiểu, thái độ hôm nay của anh rất lạ. Thường ngày mỗi khi thức dậy thì sẽ chúc cô buổi sáng vui vẻ hoặc là chọc ghẹo các kiểu nhưng hôm nay lại không có gì cả làm cho cô có phần hoài nghi.
Vân Anh thở dài một hơi cũng đành ăn sáng một mình rồi tự đi học.
......................
Tại một căn phòng nhỏ có một cô gái đang nằm trên đó. Từng ánh nắng buổi sương mai chiếu rọi qua tấm rèm cửa làm cô tỉnh giấc. Hạ My ngồi dậy day day trán bỗng có một giọng nói bên cạnh âm vang.
" Em tỉnh rồi à?" - Thái Phương giọng trầm ấm cất lên.
Hạ My hướng mắt nhìn sang anh rồi đảo mắt nhìn cả căn phòng. Đây không phải là phòng của cô, Hạ My nhìn lại bản thân, quần áo vẫn còn nguyên.
" Sao em..em lại ở đây?"
" Em không nhớ sao? Hôm qua từ lễ cưới về, em nói là có chuyện buồn nên rủ anh đi uống đến say khước chẳng phải sao?"
" Vậy sao anh lại không đưa em về nhà của em mà lại đưa về nhà anh chứ? Còn nằm ở đây nữa!"
" Bạn thân sẽ không đưa em về nhà, cũng không thay đồ mà chỉ đưa em về nhà của mình rồi ném lên sofa thôi phải không? Nhưng em vẫn là phụ nữ nên anh ưu tiên cho em một chút, em thì ngủ trên giường còn anh thì ngủ ở sofa"
Nghe anh nói Hạ My cũng cười nhẹ.
" Anh đi làm