Chính là trong chuyện tình cảm, không có sự công bằng, một người yêu ít, ắt có người yêu nhiều. Một người sâu đậm hẳn sẽ có người vô tâm. Thực ra trong tình cảm, đôi khi không phải đối phương quá vô tâm, mà là bản thân quá để tâm. Không phải họ yêu quá ít, mà do mình yêu quá nhiều. Không phải họ quá đào hoa, mà là bản thân không tự tin với giá trị của chính bản thân mình.
Chúng ta đừng áp đặt bản thân lên người khác, bởi không ai có nghĩa vụ phải đền đáp lại đủ đầy như những gì bạn cho đi, thứ bạn cho đi là TỰ NGUYỆN, thứ họ đáp lại là TUỲ TÂM.
Chúng ta không có quyền đòi hỏi. Bởi người thật lòng yêu bạn, họ sẽ hiểu rằng họ đáp lại bao nhiêu là đủ, là vừa. Người không yêu ta, cho dù ta có cưỡng cầu cũng chỉ là điều vô nghĩa...
__________________________________________
Mấy ngày sau, công việc của ba cô đã thu xếp xong nên họ đã trở về. Cô vui vẻ quay lại cuộc sống vốn có của mình. Chỉ có điều là anh đã quá giữ khoảng cách với cô, nhiều lúc cô chỉ muốn ôm hôn thôi mà cũng bị anh từ chối khéo điều đó khiến cô rất khó chịu. Hơn hết dạo này lại lao đầu vào công việc ngày nào cũng tăng ca, làm việc đến sinh bệnh luôn nhưng chỉ uống thuốc qua loa rồi thôi cho dù cô có nói thế nào thì anh cũng cự tuyệt.
Tuần này là tuần ôn tập nên cô cũng rất là bận việc học ở trường và việc học thêm. Anh thì quá bận bịu công việc nên cũng không quan tâm cô được nhiều chỉ nhắc nhở là chú ý sức khỏe rồi bảo cô cố gắng học thôi. Khoảng thời gian này quả thật là anh và cô có một khoảng cách. Khoảng khắc hai người ở bên cạnh nhau cũng không nhiều nữa.
" Hôm nay anh tăng ca ở công ty nên tối anh mới về, em coi ăn uống học bài rồi đi ngủ sớm đi không cần chờ anh đâu "
" Anh...ăn gì chưa?"
" Anh chưa nữa nhưng lát anh sẽ ăn, anh còn việc bye Bảo Bảo nha "
Anh nói rồi tắt máy. Cô có chút giận nhưng lại càng lo cho anh hơn.
10 giờ 25 phút tối.
Lúc này anh mới trở về. Cô đang ở trên phòng nghe tiếng xe của anh nên cô liền chạy xuống, cô bật đèn lên.
" Anh mới về "
Cô chạy ra ôm anh cứ như là một đứa trẻ.
" Bảo Bảo lại không nghe lời nữa rồi, anh bảo là đi ngủ sớm kia mà sao giờ này vẫn còn thức "
" Em đang học bài thấy anh về nên mới xuống nè "
" Rồi rồi...Buông anh ra...Em đi ngủ đi, để anh đi tắm cái, em không sợ hôi à ?"
" Kệ "
" Con nhóc này, buông ra đi "
Cô cũng buông tay ra.
" Nhớ anh lắm hả ?"
" Dà, mấy ngày nay anh cứ tăng ca hoài, anh xem đi bệnh luôn rồi kìa "
" Không sao, chỉ là cảm vặt thôi. Tại Thái Phương lại đi công tác nên mọi việc anh phải quản lí hết nên không có nhiều thời gian bên em, xin lỗi Bảo Bảo "
" Em hông giận anh em chỉ lo cho anh thôi "
" Rồi rồi anh biết rồi. Còn bây giờ thì em mau đi ngủ cho anh, không nghe là anh cho em ăn đòn thật đấy "
" Nhưng còn anh...."
" Anh đi tắm rồi sẽ ngủ không làm việc khuya nữa "
" Anh hứa đó nha "
" Anh hứa "
" Vậy thì em.về phòng đây "
Sau đó cô đi về phòng nhưng thực chất là cô vừa lên tới cầu thang thì núp vô một góc quan sát. Thấy anh ở dưới nhà đã soạn đồ đi tắm ( do dưới nhà cũng có tolet dùng chung). Cô thấy vậy nên đã chạy xuống lại dưới bếp. Cô nhanh tay vào bếp hâm nóng lại thức ăn rồi dọn ra bàn. Cô ngồi đợi anh ra.
Sau một hồi anh từ phòng tắm bước ra trên tay vẫn còn cầm cái khăn vừa đi vừa lau tóc. Anh vừa ngước mắt nhìn thì thấy cô đang ngồi trong bếp.
" Sao còn chưa đi ngủ nữa, dám cãi lại lời anh à??"
Cô đứng dậy chạy lại nắm lấy cánh tay của anh.
" Nào nào nào...Anh muốn la ăn rồi hẳn la, em có hâm nóng đồ ăn lại cho anh nè, anh vào ăn đi "
Cô vừa nói vừa kéo tay anh lại bàn ăn.
" Anh ngồi xuống đi "
Anh bất lực đành nghe theo Tiểu quỷ này.
" Đi làm từ sáng đến tối lại không ăn gì anh muốn làm việc đến chết luôn à ?"
" Anh có ăn mà !"
" Ăn bánh mì hay là mỳ gói, em còn không hiểu anh sao, cứ tham công tiết việc "
" Thôi mà...Đừng cứ nhằn anh vậy chứ "
" Rồi...Nhưng anh phải ăn cho em, ăn rồi mới đi ngủ "
" Vâng thưa bà xã "
Cô khẽ cười, rồi đi lấy ít nước cho anh và đương nhiên anh cũng không buông tha cho Tiểu quỷ này mà bắt cô ăn cùng rồi.
Hai người họ vui vẻ cùng nhau. Tuy là có chút khoảnh cách nhưng tình yêu của họ vẫn không thay đổi mà còn thấu hiểu nhau hơn còn mặn nồng hơn.
Sau khi ăn xong thì anh nhất quyết lôi Tiểu quỷ này về phòng ngủ rồi. Cô lúc này đúng là hết lí do để có thể bên anh nữa rồi nên đành quay về phòng ngủ thôi. Còn anh thì cũng đã thấm mệt nên cũng nhanh chóng về phòng mà đánh một giấc rồi.
Nhưng....Tối hôm nay mưa rất lớn nha. Tiểu quỷ của chúng ta lại sợ nữa rồi. Lúc này đã gần 2h, một căn phòng lạnh lẽo, bóng tối bao trùm làm cho cô càng thêm sợ. Cô nhanh chân ôm gối chạy qua phòng của anh. Cô mở cửa bước vào thì thấy anh đã ngủ say, cô đứng nhìn anh một lát. Cô cảm thấy không có lúc nào mà cô lại thương anh như lúc này, đi làm từ sáng đến khuya thời gian ăn cũng không có thì đến nói chi đến việc có thể chăm sóc cô từng chút như trước đây được. Cô không muốn làm anh tỉnh giấc nên đã quay bước đi nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì...
" Bảo Bảo lại sợ nữa rồi à??? Đã qua đây rồi còn về chi nữa không sợ nữa à "
Cô quay lại thì thấy anh đã ngồi dậy.
" Em làm anh tỉnh giấc ạ ?"
" Không. Nào lại đây "
Anh gọi cô lại. Cô cũng quay bước đi về phía anh. Anh kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.
" Lại sợ hả?"
Cô chỉ gật đầu.
" Qua đây sao không gọi anh dậy, lỡ anh không thức là em đi về phòng để thức cả đêm sao?"
" Em chỉ sợ làm mất giấc ngủ của anh thôi "
" Mất mác gì chứ!!! Thôi ngoan nằm xuống ngủ nè, không sợ nữa có anh bên em rồi "
" Không lẽ...Anh với em ngủ chung một giường ?"
" Ừ..thì sao?"
" Em..."
" Trời ơi, sợ cô quá. Anh đã hứa với mẹ em là sẽ không làm gì em rồi mà với lại anh chỉ muốn em tự dâng hiến cho anh thôi chứ không phải là cưỡng đoạt còn nếu em vẫn sợ thì anh trải nệm xuống sàn ngủ "
" Thôi mà...."
" Vậy thì ngoan nằm xuống ngủ đi "
Thế là anh đã dễ dàng thuyết phục được cô để có thể ở bên cạnh mình. Anh đắp chăn cho cô rồi ôm trọn cô vào lòng, vừa xoa đầu vừa bảo.
" Xin lỗi vì đã hơi lạnh nhạt với em, anh sẽ bù đắp cho em sau "
" Không sao mà, anh không cần phải làm gì đâu "
" Ừm, anh hiểu rồi, ngủ đi, anh hơi mệt. "
Cô khá bất ngờ vì trước tới nay anh chưa bao giờ anh nói như vậy đây là lần đầu tiên anh nói với cô là anh mệt. Chắc có lẽ anh đã xem cô là một phần không thể thiếu, là người nhà với nhau nên anh mới có thể gạt bỏ mọi khúc mắt mà chia sẽ cùng cô. Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nằm trọn trong người anh cảm nhận được hơi ấm từ anh rồi cũng vào giấc ngủ.
___________________________________________
Hôm nay là sáng chủ nhật. Những tia nắng ấm áp dần dần chiếu rọi vào căn phòng nhỏ. Hai con người họ ôm chằm lấy nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Cô mở mắt thức dậy, cô vẫn nằm trọn trong lòng của anh. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Thấy anh vẫn còn đang ngủ nên cô không dám gọi dậy. Cô đi vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống nhà làm ít dồ ăn sáng. Một lát sau, cô đi lên phòng nhưng vẫn thấy anh còn ngủ, cô cảm thấy hơi lạ. Thường ngày cho dù có đi làm hay không thì đều dậy rất đúng giờ nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác lạ. Cô thấy hơi lo nên bước lại gọi anh dậy.
" Anh ...anh..Hải, Hải...nghe em gọi không?"
Cô vừa gọi vừa lay người anh, cô lấy tay sờ lên trán anh thì cảm thấy nóng hừng hực.
" Sao lại sốt thế này, anh...anh dậy đi "
Anh nghe cô gọi nên cũng mở mắt.
" Anh thấy sao rồi?"
" Làm gì mà làm ùm lên, anh mệt lắm đó "
" Anh sốt rồi đây này, làm việc thức khuya riết rồi bệnh luôn nè "
" Thôi ...Anh biết rồi mà. Không sao đâu. Anh đi rửa mặt cái "
Nói rồi anh ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh. Cô nhanh chân đi xuống nhà nấu ít cháo.
Một lúc cô lên phòng anh, vừa bước vào thì thấy anh đang thắt cà vạt trước gương.
" Anh làm gì đấy ?"
" Em đừng quậy nữa, anh phải lên công ty có việc nữa "
Cô tức tối chạy lại, tháo cà vạt anh ra.
" Không có đi đâu hết á, hôm nay ở nhà "
" Bảo Bảo sao thế??? Anh bận thật mà ! Ngoan đi ! Chiều về anh mua quà cho mà "
" Em không cần quà của anh, anh ở nhà dùm em đi mà "
" Công ty bận lắm anh ko đi là không được đâu, ngoan, anh đi sớm về sớm mà "
" Thôi mà anh! Anh ở nhà đi, anh xem đi anh sốt rồi đó, công việc quan trọng nhưng sức khỏe anh mới là quan trọng nhất"
Cô vừa nói vừa kéo tay anh ngồi lên giường.
" Anh nghĩ một ngày thôi mà, anh nghe em một lần nha. Sau này anh nói gì em cũng nghe hết, anh đánh em cũng được nữa nhưng anh phải nghỉ ngơi cho thật khỏe cái đã, khỏe rồi