Hôm sau, Vân Anh cùng mọi người tiếp tục cuộc khám phá. Cô bề ngoài thì vui vẻ hòa đồng nhưng sâu thẳm trong tim thì đang rất hỗn loạn. Cả đêm qua cô cũng chẳng thể nào ngủ ngon được, cứ chợp mắt thì lại thấy anh đang từng bước rời xa mình.
Còn về Thiên Minh thì cả đêm anh dường như là thức trắng. Đến sáng sớm thì Hạ Trâm lại vào viện để chăm sóc cho anh.
Đến trưa, Việt Minh cũng đến thăm anh. Vừa bước vào là tiếp tục bài ca dài vô tận để trách móc anh.
" Tôi thật sự hết nói nổi cậu!" - Việt Minh bực tức mà cảm thán một câu.
" Cậu thanh niên đó không sao chứ? Tôi thấy cậu ta còn nặng hơn tôi nữa"
" Ừ thì nặng thì không có thương tật, còn cậu nữa, định đi gặp diêm vương hay sao mà chạy như cướp vậy cũng may người nhà tên kia không kiện cáo cậu nếu không thì một tên cảnh sát quèn như tôi cũng không đứng ra để bảo vệ cậu được đâu"
" Có chuyện gấp thật mà. Mà anh thôi đi, tôi nằm đây còn chưa đủ sao mà còn tra tấn ép cung, anh mắc bệnh nghề nghiệp lắm rồi đấy. Mà đối với một kẻ phiền phức như tôi thì diêm vương cũng chẳng dám nhận đâu" - Thiên Minh buông lời nói đùa một câu. " Hạ Trâm, nhờ em đứng ra lo tiền viện phí cho cậu thanh niên đó giúp anh, gia đình cậu ta khó khăn thì cứ giúp đỡ" - Anh quay sang căn dặn với Hạ Trâm. Cô cũng chỉ gật đầu nghe theo.
Nán lại một chút thì Việt Minh phải quay về vì ở cơ quan còn có việc.
Hạ Trâm nhận tin ở tiệm sách có việc nên cũng phải chạy về xem sao. Thiên Minh một mình buồn chán chỉ đành lấy điện thoại ra lướt facebook để giết thời gian. Đang xem lại mấy hình ảnh cũ thì cánh cửa lại một lần nữa hé mở và người đến lần này làm cho anh rất ngạc đó là Mỹ Trang.
" Em vào được chứ?"
Thiên Minh gượng ngồi dậy, dựa người vào giường, gật đầu đồng ý. Mỹ Trang từng bước đi vào trong. Cô còn mua ít trái cây cho anh.
" Hôm nay không phải đi học à?" - Anh vẫn lịch sự hỏi han.
" Không ạ. Hôm qua nghe nhiều người nói thầy bị tai nạn nên em vào thăm. Thầy không sao chứ ạ?"
" Không sao. Chỉ chấn thương nhẹ nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi! "
" Thầy không sao thì em yên tâm rồi. Trong lớp có nhiều bạn cũng gửi lời hỏi thăm đến thầy đấy. Mọi người đều rất nhớ thầy, khi nào rảnh thầy có thể về thăm trường"
" Cảm ơn mấy em. Cứ nói với các bạn là tôi vẫn ổn. Dù không còn dạy nữa nhưng các em đều là học trò của tôi, cứ nhắn tin tâm sự bình thường. Còn em thì sao? Vẫn cứ tiếp tục với tên Minh Nhật đó hả?"
Mỹ Trang lặng im không đáp chỉ biết cúi đầu không dám ngước nhìn. Thiên Minh vốn từ lâu đã điều tra rõ ngọn ngành.
" Oan có đầu nợ có chủ, em không nên dùng bản thân mình để trả nợ cho những việc làm của ba mẹ mình. Tuy nói như vậy có lẽ với nhiều người sẽ nghĩ rằng là bất hiếu nhưng em vẫn còn tương lai dài phía trước" - Anh nhẹ nhàng khuyên răn.
" Là gia đình em nợ anh ấy quá nhiều, cũng chỉ vì ba em mà đẩy gia đình anh ấy còn cảnh nhà tan chia năm xẻ bảy, đây có lẽ là điều tốt nhất em có thể làm ngay lúc này. Em biết là thầy lo cho em nhưng sau này cũng mong thầy đừng làm khó anh ấy, mọi chuyện đều là em tự nguyện." - Mỹ Trang lòng đầy tâm tình nói với anh.
" Ai cũng đều có một mặt mà không muốn cho ai biết, nhưng đối với một cô gái như em vốn không thể giải quyết những ân oán này. Những điều cần nói tôi cũng đã nói rồi, nếu cảm thấy khó khăn thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp em tìm chỗ ở thích hợp hơn không cần phải ngày nào cũng chịu đựng ủy khuất như vậy. Em là bạn tốt của Vân Anh lại là học trò của tôi, trên danh nghĩa của một người thầy tôi vẫn muốn em sống cho bản thân mình" - Thiên Minh hết lời khuyên bảo.
Mỹ Trang chỉ cười nhạt một cái rồi thôi. Đối với cô hiện tại như thế cũng không quá tồi tệ, đối với việc Minh Nhật chứng kiến ba mẹ mình tự sát vì lâm vào đường cùng thì nổi đau bây giờ cô phải chịu thì có đáng là bao chứ.
" Mà Vân Anh đâu rồi thầy?" - Mỹ Trang cố tình chuyển sang chuyện khác.
" Em ấy đi cắm trại với trường rồi!" - Nhắc đến Vân Anh thì Thiên Minh lại trầm mặt hẳn