Thiên Minh xem qua thì đặt điện thoại qua một bên. Trong anh bây giờ cũng chẳng rõ ràng. Thiên Minh thở dài một hơi rồi quyết định đi ra ngoài. Nhưng khi bước xuống nhà thì vẫn thấy cặp song Hạ còn ở đó, anh ngoảnh mặt làm ngơ vội vàng bước đi. Hạ Trâm gọi anh.
" Anh tính đi đâu thế?"
" Em quản được à? Hạ Trâm mọi chuyện thành ra thế này do ai thì em cũng nên hiểu rõ, sau này em đến đây vui vẻ thì đến còn nếu không thì xin đừng đến. Còn cô nữa Trương Hạ My, tôi nhắc lại một lần nữa tôi không có tình cảm với cô và cũng sẽ không bao giờ có tình cảm với cô, Nên nhớ lấy" - Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn đăm đăm Hạ My, cô chưa kịp phản bác thì anh đã vô tình rời đi.
Thiên Minh cứ lái xe đi vòng quanh thành phố nhưng chẳng biết sao anh lại cứ đến nơi mà anh và cô đã từng vui vẻ.
Còn về Vân Anh thì lúc này cũng đã đến nhà của Triết Thành. Cô vẻ mặt ủ rũ, bước chân cũng chỉ dừng lại trước bậc thềm. Cứ mãi suy nghĩ mông lung thì bàn tay ấm áp của Triết Thành đã nắm chặt tay cô kéo vào trong nhà. Tuấn Khương thấy sự hiện diện của cô thì cũng khá ngạc nhiên.
" Vân Anh, sao cậu đến đây thế? Mà...cậu khóc sao?" - Tuấn Khương thấy khóe mắt của cô đỏ hoe nên cất tiếng hỏi.
" Mình không sao" - Giọng cô có phần khàn đặc, nhàn nhạt trả lời cậu nhưng cũng là hờ hững.
Cậu thấy khó hiểu đưa ánh mắt sang nhìn Triết Thành.
" Em về phòng đi, lát anh sẽ nói chuyện với em sau"
Anh nói rồi thì quay sang nhìn Vân Anh.
" Anh đưa em lên phòng nghĩ"
Vân Anh không thể hiện bất kì cảm xúc gì một mực im lặng. Triết Thành chỉ nắm nhẹ tay cô rồi dẫn cô đi lên lầu. Amh đưa cô vào phòng của anh.
" Em nghĩ tạm ở đây đi, mai tình tiếp"
" Thế anh ngủ ở đâu?"
" Tối nay anh còn trực đêm ở bệnh viện nên lát là phải đi rồi, em đừng quá lo cứ nghĩ ngơi sớm đi"
Vân Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi đi vào trong. Cô ngồi lên giường, trong đầu luôn nghĩ đến anh. Trong lòng không khỏi thất vọng, rõ ràng là cô đã cố tình gửi vị trí mình cho anh rồi vậy mà anh vẫn không bận tâm. Chẳng lẻ anh muốn buông tay thật sao?. Nhưng đây chẳng phải là điều cô muốn sao? Cớ sao lại đau lòng như vậy? Sao nước mắt vẫn cứ rơi như thế?.
Lúc này Thiên Minh bỗng lái xe đến nhà của Thái Phương. Anh đứng đợi một lúc thì Thái Phương mới ra mở cửa.
" Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?" - Thái Phương ngạc nhiên hỏi.
" Tôi có thể vào uống vài ly không?"
Thái Phương hơi sững sờ nhưng cũng mời anh vào nhà. Cậu đi lấy rượu ra rồi đặt lên bàn, Thiên Minh không nói không rằng mà rót một ly rồi uống cạn.
" Sao vậy? Hôm nay cậu không giống như thường ngày. Có tâm tư gì sao?"
Thiên Minh cười nhạt, cầm ly rượu mà uống, thở dài, giọng đầy suy tư.
" Vân Anh cô ấy...Đã nói chia tay với tôi!" - Anh trầm tư hẳn ra. Thái Phương nghe điều này cũng khá bàng hoàng. " Lúc nãy khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy tôi thật sự đau lòng. Cậu biết đó, nếu như Hạ My không phải là người lớn lên với tôi từ nhỏ thì nhất định tôi sẽ từ chối cô ấy như bao cô gái khác. Nếu như tập đoàn chỉ thuộc về Thiên Minh tôi thì tôi sẽ cùng cậu mà phá nát cái công ty này"
" Tôi hiểu mà. Thật ra cậu không làm gì sai hết chỉ là quá trình đã diễn ra không tốt lắm. Nhưng với tư cách là người thừa kế duy nhất của Trần gia thì cậu đã làm rất tốt rồi. "
Thiên Minh cười lạnh. Mọi chuyện anh đều làm rất tốt chỉ có chuyện tình cảm là không thể làm chủ, đấy có được xem là thất bại không? Có phải là điều đáng tiếc nhất không?.
......................
Cũng đã hai ngày trôi qua, Vân Anh không một lần về nhà ngay cả việc đi học cũng bỏ ngang, suốt ngày cứ lẩn quẩn trong phòng còn anh thì cũng không liên lạc hay đi tìm. Mọi người ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho mối tình này.
Qua ngày tiếp theo, mọi chuyện vẫn cứ như thế. Thiên Minh ban ngày thì cứ lao đầu vào công việc tối đến lại tìm rượu giải sầu. Anh cảm thấy bất lực với tất cả, trong lòng thật sự muốn buông bỏ hết tất cả để kéo cô về bên mình nhưng trong tiềm thức lại có một bức tường ngăn chặn. Còn Vân Anh thì lại thu mình, chuyện học hành cũng chẳng thèm lo. Tuấn Khương cũng đã khuyên hết lời nhưng cũng bằng không. Điều đấy làm cho hai anh em của họ rất bất mãn. Cậu hằng ngày cũng chỉ có thể photo bài học rồi đưa cho cô.
Hôm ấy, sau bữa trưa thì Hạ My quay trở về phòng thu dọn đồ đạc định rời đi. Hạ Trâm cũng chẳng hiểu nên vội ngăn lại.
" Cậu làm gì thế?"
" Hạ Trâm. Mình phải rời đi rồi, mình không có bất kì lí do gì ở đây cả"
" Cậu nói vậy là sao chứ? "
" Mình rất thích Thiên Minh, 15 năm rồi có khi là hơn như thế nữa nhưng bây giờ thì đừng nói chi là tình yêu ngay cả khi với tư cách là một đứa em gái để nói chuyện với anh ấy mình cũng không còn nữa. Mình.. Chính mình đã tự hủy hoại đi tình cảm của bản thân và cũng hủy hoại đi tình cảm của anh ấy nên mình không còn mặt mũi nào ở đây cả."
" Nhưng...mà...Cậu có cần thế không chứ?"
Hạ My không nói, nhanh tay