Từng ánh nắng ban mai đang chiếu rọi qua rèm cửa đang chiếu rọi vào một cặp tình nhân đang say giấc trên giường. Vân Anh được anh ôm trọn vào lòng. Cô có thể cảm nhận rõ nhất nhịp tim của hai người như đang hòa quyện vào nhau. Vân Anh mở mắt nhìn anh. Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh, không quá chói lóa mà chỉ vừa đủ làm bừng sáng khuôn mặt anh. Vân Anh khẽ cười, đưa ngón tay chạm vào chóp mũi của anh. Thiên Minh bỗng tỉnh dậy nắm chặt lấy cổ tay của cô.
" Tỉnh rồi à?" - Thanh âm vang vọng bên tai của cô. Vân Anh chỉ có thể gật đầu. Thiên Minh cười xoa đầu cô rồi hôn nhẹ lên trán của cô. Anh bước đi xuống giường rồi vào nhà vệ sinh. Vân Anh ngồi dậy ngắm nhìn anh. Thân hình đúng chuẩn soái ca, gương mặt điển trai nụ cười tỏa nắng.
" Cái gì cũng tốt, chỉ có tật xấu là hay chọc ghẹo em còn đánh đòn em nữa. Anh nhớ đấy!" - Cô tự nói rồi lại cười thỏa mãn.
Một lúc sau, cô đã thay xong đồng phục đi học, mang balo trên vai từ từ đi xuống nhà.
" Mau ăn sáng thôi Tiểu quỷ!" - Thiên Minh cười tươi rạng rỡ, trên tay còn mang hai đĩa thức ăn để lên bàn.
Vân Anh bước xuống, để balo lên ghế.
" Em không phải là Tiểu quỷ đâu!" - Vân Anh bĩu môi. Thiên Minh chỉ biết cười cho qua chuyện.
" Không phải là Tiểu quỷ thì là nấm lùn!" - Anh vui vẻ trêu đùa thêm một câu.
" Tại anh cao chứ em không có lùn nha. Em như vậy là đẹp lắm rồi!"
" Đẹp mà bướng và cứng đầu! Tính tình y như con trai"
" Anh...đồ đáng ghét. Bạn trai cái kiểu gì không biết!"
Vân Anh hờn giận ngồi xuống ghế, mặt mày cau có. Xem đi có bạn trai lớn tuổi hơn là vậy đấy cứ bị trêu ghẹo mọi lúc mọi nơi. Thiên Minh đương nhiên hiểu được ý nghĩ của cô rồi. Mỗi lần chọc ghẹo xong là anh đều phải hạ giọng năn nỉ nhưng vẫn cứ thích nhiều lúc anh cũng chỉ tự biết cười nhạo cho bản thân.
" Mau ăn đi rồi đi học. Gần thi rồi kết quả mà thấp thì em tự biết hậu quả đấy!"
" Đồ vũ phu, anh mà ở Mỹ là bị tống bỏ tù rồi, suốt ngày cứ đòi đánh. Anh thích thì tự đánh mình đi đừng đem em ra làm bao cát"
Thiên Minh thấy thái độ của cô thì cũng chỉ biết cười khổ. Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng anh bắt nạt cô nhưng sự thật toàn là ngược lại. Vui thì cho anh ngủ cùng, bực bội thì đá anh xuống giường. Rốt cuộc anh mới là người bị hại cơ mà.
" Không đùa nữa, mau ăn đi, kẻo lại trễ giờ!"
Lúc này Vân Anh mới im lặng mà ăn sáng. Xong xuôi rồi thì lại đi học còn Thiên Minh thì đến công ty.
Đến trưa, Vân Anh tan học thì lại chạy qua công ty của anh. Cô đi thẳng lên tầng cao nhất rồi vào phòng làm việc của anh. Mở cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi làm việc. Vân Anh khẽ nở nụ cười tươi. Thiên Minh nghe tiếng động thì giật mình, di chuyển tầm mắt nhìn ra hướng cánh cửa thì thấy cô.
" Tiểu quỷ. Em đến đây làm gì?" - Anh rời khỏi ghế, đi lại phía cô.
" Không có việc gì là không được đến đây à?"
" Anh nào có ý đó. Nào lại đây!" - Thiên Minh cười rạng rỡ, dắt tay cô đi vào. Anh kéo cô rồi xuống ghế rồi rót miếng nước cho cô.
" Anh chưa đi ăn trưa à?"
Thiên Minh nghe cô hỏi thì sực tỉnh, xem lại đồng hồ thì đã hơn 12h. Anh tặc lưỡi một cái rồi thôi. Tất cả thì do công việc quá bận thôi.
" Thế em ăn chưa?"
Vân Anh lắc đầu. Thiên Minh lại chau mày khó chịu. Xem đấy, lo cho anh mà bản thân cũng chưa ăn.
" Thế anh đưa em đi ăn nha!"
" Anh không bận công việc à?"
" Bận nhưng em được ưu tiên lên hàng đầu!" - Thiên Minh thích thú nói, véo má cô cưng chiều.
Sau đó Thiên Minh mặc lại áo vest rồi cùng cô đi ăn trưa. Xong tính đưa cô về nhà nhưng trên xe Vân Anh lại nói với anh.
" Anh có thể cho em buổi chiều hôm nay không?"
Thiên Minh đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, vốn định hỏi tại sao nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Vân Anh cười tươi thỏa mãn. Anh cũng không biết cô đang định bày trò gì nhưng thấy cô vui vẻ như thế anh cũng an lòng. Vân Anh ngồi kế bên anh chỉ dẫn đường đi, anh cũng đành tuân theo ý lệnh. Chạy cả một buổi cuối cùng lại dừng trước một bệnh viện lớn. Anh ngỡ ngàng quay sang nhìn cô.
" Thế này là sao đây?"
" Sao chăng gì nữa. Em là đang đưa anh đi khám bệnh đó, em muốn biết bệnh tình của anh thế nào chứ cứ để như vậy em không an tâm"
Thiên Minh vừa bất ngờ lại vừa hạnh phúc. Một con nhóc lúc nào cũng này trò, bướng bỉnh thường xuyên chọc anh tức điên cả lên nhưng hôm nay lại suy nghĩ chu toàn như vậy.
" Lo cho anh thật sao?"
" Hỏi câu dư thừa. Không lo cho anh thì lo cho ai đây. Mau mau mau kiếm chỗ đậu xe đi rồi vào trong" - Vân Anh hối hả thúc giục anh. Thiên Minh cười khổ rồi cũng nghe theo cô.
Sau đó, Vân Anh không đăng kí khám bệnh ở đại sảnh mà một mạch nắm tay anh đi lên lầu trên. Thiên Minh cảm thấy khó hiểu. Còn