“Anh chảy máu rồi kìa.”
Trịnh Lam nhăn mặt nhìn máu đỏ đang rỉ ra từng chút một từ vết thương trên trán Trác Diệu.
Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn hành động theo thói quen thông thường, nhanh chóng chạy đi lấy hộp cứu thương để có thể nhanh chóng giúp anh xử lý vết thương, tránh để nó bị nhiễm trùng.
“Anh đứng lên được không?”
Trịnh Lam nói rồi khom người xuống đỡ Trác Diệu đứng lên.
Kiên nhẫn đợi cho đến khi anh đã ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha thì Trịnh Lam mới bắt đầu lấy khăn bông cùng ô xi già ra để khử trùng vết thương giúp Trác Diệu.
“Đau.”
Miếng bông vừa chạm vào miệng vết thương một cái thì Trác Diệu đã nhăn mặt lại mà gằn giọng thốt ra chữ “đau”.
Trịnh Lam nghe thấy anh nói vậy liền khựng tay lại vài giây, sau đó mới lại tiếp tục công việc của mình.
“Anh chịu đựng một chút đi.
Cũng may vết thương không sâu, nếu không anh sẽ phải đi khâu vài mũi đấy.”
Mặc dù vết xước có hơi dài, cũng đã chảy ra kha khá máu, nhưng may là miệng vết thương nông và nhỏ, cho nên có lẽ sẽ không để lại sẹo trên mặt anh.
Dù sao anh cũng là thương nhân, thường xuyên phải ra ngoài gặp gỡ xã giao với người này người nọ.
Nếu không may lưu lại một vết thương trên gương mặt điển trai thế này, vậy thì quả thật quá đáng tiếc rồi.
Tất nhiên những lời này chỉ là suy nghĩ cá nhân của Trịnh Lam, cô cũng chỉ nói thầm trong lòng chứ không thốt ra ngoài miệng.
Vì anh có điển trai hay không, sau này có phải gặp gỡ thêm nhiều người mà cô không biết mặt hay không thì đấy cũng sẽ sớm chẳng phải là chuyện cô có thể quản được nữa rồi.
“Xong rồi đấy.
Nếu không còn chuyện gì thì em đi ngủ trước đây.”
Trịnh Lam nói rồi thu dọn đồ đạc cho vào hộp cứu thương, vứt bông gạc đã dùng vào thùng rác, sắp xếp lại mọi thứ về chỗ cũ rồi mới di chuyển lên phòng ngủ của mình ở lầu hai.
Ngoài việc đồ đạc của cô đã chuyển đi từ hôm qua thì cách bài trí của căn phòng vẫn giữ nguyên.
Thế nhưng khi nhìn vào căn phòng trống trải chỉ có mỗi một chiếc giường lớn được đặt ở giữa phòng thế này thật khiến cho Trịnh Lam cảm thấy nhất thời không quen.
Thậm chí, cô còn cảm thấy có chút lạ lẫm.
Tựa như bản thân mình chưa từng ở đây một phút nào vậy.
Loay hoay thêm một lúc thì cũng đã hơn mười hai giờ đêm.
Trịnh Lam nằm trằn trọc trên giường một lúc lâu thì cũng đã có thể bắt đầu lim dim nhắm mắt mà dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc cô đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “cạch” khẽ khàng bên tai, từ bên ngoài có ánh sáng từ hành lang thông qua cánh cửa gỗ vừa được đẩy ra mà hắt vào trong phòng.
Trịnh Lam theo phản