“Cậu biết tớ không phải là người tùy tiện mà.”
Trịnh Lam mặc dù biết Hải Ly đang nói đùa, thế nhưng cô vẫn muốn tỏ rõ lập trường của mình một chút.
Cô là kiểu người không thích tạm bợ, nhất là trong chuyện yêu đương.
Nếu không có tình cảm, Trịnh Lam nhất quyết sẽ không mập mờ dây dưa, vừa lãng phí thời gian của bản thân, lại vừa làm lỡ dở thời gian của người khác.
“Bà cô của tôi ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi.
Chính vì cậu cứ cứng ngắc như vậy cho nên đường tình duyên của cậu mới lận đận đấy.”
Hải Ly trề môi “xì” một tiếng mà nói.
Trịnh Lam nghe thấy vậy liền bật cười đáp lại:
“Xem ai đang nói kìa.
Tình sử của cậu không phải cũng ít đến thảm thương sao? Yêu và cưới ngay mối tình đầu, cũng đâu có đào hoa hơn tớ bao nhiêu đâu chứ.”
Hải Ly là cô bạn rất dễ kéo năng lượng của Trịnh Lam lên.
Cho nên hôm nay ra ngoài nói chuyện cùng cô ấy, đích thực Trịnh Lam đã thấy khuây khỏa hơn rất nhiều, tâm trạng của cô cũng không nặng nề như hôm qua lúc về nhà bố mẹ ruột nữa.
“Hầy, không nói với cậu nữa.
Tớ cúp máy đây.
Nhưng mà, cậu thật sự nên cất nhắc Lương Đông chút.
Người ta đợi cậu đã mấy năm rồi, thời đại này không dễ kiếm một chàng trai chung tình như thế đâu.”
Hải Ly rất tích cực “đẩy thuyền”.
Trịnh Lam không biết nên nói gì hơn, cũng chỉ có thể đáp “tớ hiểu rồi” cho có lệ, để cho bà cô Hải Ly này không liên tục nói những chuyện dây mơ rễ má bên tai mình nữa.
Mọi người xung quanh đều có thể dễ dàng nhận ra Lương Đông vẫn còn tình cảm với Trịnh Lam.
Mà Trịnh Lam trải qua hôn nhân, kinh nghiệm tình trường của cô cũng không mờ mịt đến mức không cảm nhận được tình ý đặc biệt của Lương Đông dành cho mình.
Chỉ là…
Cô cảm thấy mình không xứng đáng có được một Lương Đông tốt đẹp như thế.
Cho nên khi nghe lời tỏ tình của Lương Đông, Trịnh Lam mới không chần chừ mà từ chối ngay lập tức.
Ngồi trên xe tầm ba mươi phút thì Trịnh Lam nhận được điện thoại từ Trác Diệu.
Khi thây streen anh hiển thị trên màn hình, Trịnh Lam liền tự trách tại sao bản thân lại không cho anh vào danh sách đen sớm hơn, bởi vì hiện tại cô không muốn nói chuyện với anh chút nào cả.
Hay nói chính xác hơn, là cho dù nghe thấy âm thanh của anh hay thậm chí là gặp mặt, Trịnh Lam đều cảm thấy khó xử và ngượng ngùng, không muốn nói chuyện với anh quá ba câu.
Càng dây dưa lâu thì càng khó dứt, tình yêu cũng giống như thuốc lá vậy.
Càng luyến lưu, phụ thuộc thì càng khó cai.
Mà Trịnh Lam hiện tại đã quyết tâm sẽ “cai thuốc” rồi, cho nên cô không muốn động đến “chất gây nghiện” là Trác Diệu nhiều thêm nữa.
Nói là làm, Trịnh Lam trực tiếp cúp điện thoại của anh, sau đó thẳng tay cho Trác Diệu vào danh sách đen.
Cô đang sống cuộc sống độc thân, nhà mới của cô còn chưa