Tốc độ làm việc của Trác Diệu luôn rất nhanh.
Vừa tìm thấy sợi dây chuyền ưng ý, anh trực tiếp đặt lịch hẹn ở cửa hàng, vừa tan làm liền tự mình lái xe đến cửa hàng trang sức.
Vị trí cửa hàng cách công ty Thịnh An khá xa, dù Trác Diệu lái với tốc độ cao nhưng cũng phải mất đến một tiếng rưỡi thì mới tới nơi được.
Lúc tới cửa hàng, nhân viên vô cùng niềm nở mở cửa đón tiếp khách hàng, sau khi xác nhận được chính xác thông tin thì trực tiếp dẫn anh đến chỗ sợi dây chuyền kia.
Bởi vì được làm bằng kim cương hồng quý hiếm, cho nên sợi dây được đặt ở một tủ kính riêng biệt.
“Anh thật là có gu thẩm mỹ.
Sợi dây chuyền này được sản xuất với số lượng có hạn.
Nghệ nhân thủ công tự tay làm ra năm chiếc, cho đến thời điểm hiện tại, tính cả sợi dây mà anh đã đặt hàng cộng thêm một sợi dây còn lại hiện đang được trưng bày ở thành phố Giang Thành, tất thảy là hai chiếc cuối cùng còn lại trên cả nước.”
Nam nhân viên vừa tươi cười lấy sợi dây ra cho anh xem vừa nhẹ nhàng cất giọng.
Từ lời nói của anh ta cũng có thể nhận thấy anh là kẻ may mắn đến cỡ nào, lại có thể mua được sợi dây quý hiếm này ngay trước khi nó biến mất khỏi thị trường.
“Đóng gói lại cho tôi.”
Trác Diệu không vòng vo tam quốc, trực tiếp dùng lời nói ngắn gọn thể hiện ý định của mình.
Anh là nam nhân, tất nhiên không có hứng thú hay hiểu biết gì quá sâu rộng về trang sức.
Nhưng khi nhìn thấy sợi dây này, ngay lập tức trong đầu anh đã hiện lên hình ảnh viên kim cương màu hồng lấp lánh được đính trên sợi dây khi Trịnh Lam đeo lên cổ sẽ càng khiến làn da trắng sáng của cô trở nên rạng rỡ, cho nên chỉ trong vài giây khi ánh mắt va vào món đồ này, Trác Diệu đã không chần chừ mà quyết định đặt mua.
“Vâng.
Mời anh đi lối này để hoàn thành thủ tục thanh toán ạ.”
Nam nhân viên nói rồi dẫn đường cho Trác Diệu ra quầy thu ngân.
Sau khi thanh toán, sợi dây chuyền được đặt trong một chiếc hộp nhung màu xanh lam, sau đó được cho vào túi giấy màu đen có ánh nhũ bạc.
Trên túi giấy còn có dòng chữ “capour les proches”* với ánh vàng lấp lánh trông vô cùng hút mắt.
(*: dành cho người thân yêu)
Sau khi thành công có được món đồ mà mình muốn, Trác Diệu cũng không nán lại cửa hàng lâu thêm nữa, nhanh chóng lái xe trở về khu chung cư Thiên Ân.
Cho xe vào bãi đỗ, nhấn nút đi lên tầng ba mươi hai, trong thời gian chờ thang máy, anh nhanh mắt xem đồng hồ đeo tay một chút, phát hiện thời gian hiện tại đã là chín giờ tối rồi.
Đứng trước cửa nhà Trịnh Lam, đưa tay lên rồi lại hạ tay xuống tới năm sáu lần, cuối cùng Trác Diệu vẫn quyết định không gõ cửa phòng.
Thời gian bây giờ không còn sớm nữa, anh không biết sự xuất hiện của mình liệu có làm phiền đến cô hay không.
Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như thế, giữa hai người còn hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, anh có chút lăn tăn nếu bây giờ anh lại lăn đến gặp cô, có lẽ Trịnh Lam sẽ không chút nương tay mà đuổi thẳng cổ anh đi, đến nhìn e là cũng chẳng thèm nhìn anh chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ nhận lấy món quà mà anh tặng.
Mang theo tâm trạng nặng nề như có một tảng đá lớn đang buộc vào chân, Trác Diệu chậm rì rì dùng vân tay mở khóa cửa căn hộ của mình, sau đó bước vào nhà rồi đóng cửa lại.
Đem sợi dây chuyền kia đặt lên chiếc bàn gỗ trong phòng khách, tay phải đưa lên cổ nới lỏng cà vạt, anh trực tiếp đi vào phòng tắm, muốn dùng làn nước mát để xoa dịu tâm tình đang nóng như lửa cháy phừng phừng của mình hiện tại.
Ở phòng cách vách, tâm trạng của Trịnh Lam cũng chẳng khá khẩm hơn Trác Diệu là bao nhiêu.
Cô vốn cho rằng xử lý qua loa vết thương là được rồi, nhưng không ngờ qua một ngày, chỗ bị thương mới bắt đầu phát đau, khiến cho Trịnh Lam đi lại có chút khó khăn, mỗi lần bước đi đều cảm thấy mu bàn chân mình đau rát.
Mà những chuyện đã xảy ra, Trịnh Lam đều đã tâm sự với Hải Ly cả.
Cho nên mười giờ đêm, Hải Ly không ngại đường xa chạy đến đập cửa phòng cô.
“Có cần đi khám không? Để vết thương nhiễm trùng thì không hay đâu.”
Vừa bước vào nhà, Hải Ly còn chưa chào hỏi đã lập tức tỏ ý quan tâm đến vết thương của Trịnh Lam.
Trịnh Lam không phải là chủ quan, chỉ là cô cảm thấy bản thân đã xử lý vết thương đủ tốt, cho nên liền lắc đầu đáp lại lời Hải Ly:
“Không cần đâu, có lẽ qua một vài ngày sẽ không còn đau nữa.”
“Nếu tớ mà là cậu, tớ khẳng định sẽ chạy đến nhỏ trọc tóc trên đầu con ả Trịnh Vân kia.”
Lời nói của Hải Ly còn chua chát hơn trái chanh non, thái độ thù địch với Trịnh Vân được thể hiện vô cùng rõ ràng qua việc cô ấy vừa nghiến răng ken két vừa cất tiếng nói.
Trước tới nay, Hải Ly chưa từng coi Trịnh Vân là em gái của bạn thân.
Hải Ly vẫn luôn tự tin mình có đôi mắt nhìn người bách phát bách trúng, người tốt hay xấu chỉ qua một lần đụng mặt là cô đã có thể dễ dàng phân loại ngay.
“Mẹ nó chứ, sao có thể mặt dày như vậy.
Nó còn coi cậu là chị gái không, hay lương tâm bị chó tha đi rồi?”
Mỗi lần Hải Ly mắng người đều vô cùng hăng say.
Nếu sát khí trong lời nói có