Bên cạnh nhà Hải Ly có một siêu thị nhỏ.
Bình thường Trịnh Lam có thời gian đều tự mình chuẩn bị đồ ăn sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô quyết định vào siêu thị mua một ít nguyên liệu về làm bánh mì kẹp.
Tất nhiên phần thức ăn cô mua hôm nay nhiều hơn một phần so với bình thường, bởi vì cô không chỉ một mình, người cùng cô dùng bữa hôm nay còn có Hải Ly.
Hải Ly vẫn giữ thói quen cũ, hơn tám giờ sáng mới từ trong chăn từ từ ngồi dậy, lề mà lề mề mới có thể rời giường, xỏ chân vào dép bông rồi đi vào nhà tắm trong phòng làm vệ sinh cá nhân.
Lúc Hải Ly trở ra ngoài, trong phòng khách không có ai cả.
Đến phòng ngủ đánh thức Trịnh Lam phát hiện không có người, lúc cô ấy di chuyển đến nhà bếp liền thấy trên bàn có một tờ giấy ghi chú với dòng chữ nắn nón tròn trĩnh quen mắt:
“Tớ làm bánh mì kẹp để trong tủ lạnh, cậu bỏ vào lò vi sóng bắn nóng lại rồi hẵng ăn nhé.
Còn có sữa hạt, cậu thích uống sữa óc chó trà xanh, tớ đã mua một bình lớn rồi.
Nhớ rót ra ăn cùng bánh mì nhé.”
Dẫu sao cũng nhìn thấy nét chữ này từ hồi cao trung, cho nên Hải Ly chỉ cần liếc mắt liền có thể chắc chắn một trăm phần trăm đây là chữ viết tay của Trịnh Lam.
Không vội ăn sáng, Hải Ly lấy điện thoại ra truy cập vào QQ, ngón tay thon dài thoăn thoắt gõ chữ trên màn hình:
“Mới sáng ra cậu đã đi đâu thế?”
Màn hình hiển thị ký hiệu đối phương đang nhập tin nhắn.
Chưa đến ba mươi giây sau, Hải Ly đã nhận được hồi âm của Trịnh Lam:
“Đi trả vậy về với chủ.”
Vật gì và chủ nào, không cần nói rõ cả hai đều hiểu được.
Chín giờ sáng, Trịnh Lam quay trở lại khu chung cư Thiên Ân.
Trước khi tới đây, cô cũng đã liên hệ trước với chị Trần, cho nên vừa đến phòng quản lý đã gặp được chị ấy.
“Trịnh Lam đến rồi à? Hôm nay chị nấu chè đậu đen, có muốn ăn một bát không?”
“…”
Vị bà chủ này xem ra có niềm yêu thích rất lớn với các loại đậu.
“Em vừa mới ăn sáng ạ.
Em xin lỗi mới sáng ra đã làm phiền chị thế này.”
Trịnh Lam nói rồi tiến đến ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Trần Nhu Nhu.
Trần Nhu Nhu vẫn như cũ, không vội trả lời, thưởng thức hương vị của đồ ăn ngon trước rồi mới đáp lại lời Trịnh Lam:
“Không có gì phiền cả.
Vậy chuyện em muốn nhờ chị là gì thế?”
Đi thẳng vào vấn đề, đây là tính cách từ lúc cha sinh mẹ đẻ của Trần Nhu Nhu.
Mà Trịnh Lam ngồi bên cạnh cũng thuộc tuýp người thẳng như ruột ngựa, không vòng vo tam quốc trực tiếp đáp:
“Em có thể nhờ chị chuyển lại món đồ này cho chàng trai kế bên phòng em không? Là người hôm trước chị trông thấy.
Em… Có chút không tiện gặp mặt anh ta.”
“Cũng khó trách em.”
Trần Nhu Nhu gác chiếc thìa sứ lên thành bát, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Trịnh Lam, dáng vẻ tỏ ra vô cùng thấu đạt sự đời:
“Không thích người ta sao? Cho nên mới không tiện gặp mặt để trả lại đồ?”
Thật ra ấn tượng của Trần Nhu Nhu về Trịnh Lam khá tốt.
Rất nhiều cô gái bây giờ đều cố gắng tìm một chàng trai giàu có để yêu đương.
Không cần mình yêu đối phương quá nhiều, chỉ cần đối phương là mẫu người có thể chiều chuộng mình, tiêu tiền vì mình.
Chẳng hạn như thỉnh thoảng tạo ra bất ngờ, hoặc tặng nhiều món đồ hàng hiệu, vậy là đủ khiến các cô gái kia vui vẻ.
Nhưng Trịnh Lam thì không như thế.
Nếu đã không có tình cảm với đối phương, dù cho món quà có quý giá đến đâu, cô cũng sẽ tỏ rõ lòng mình, từ chối không nhận.
“Khó để nói chuyện ạ.”
Trịnh Lam cũng không phủ nhận những gì Trần Nhu Nhu nói.
Ban đầu cô đã định sẽ tự tay trao trả lại sợi dây chuyền cho Trác Diệu.
Nhưng suy đi tính lại, gặp nhau rồi cũng khó để có thể nói chuyện trong hòa bình, lưu loát được, cho nên mới đánh liều nhờ Trần Nhu Nhu đứng ra can thiệp giúp.
Cô biết dạo gần đây, Trác Diệu hầu như đều ở Thiên Ân, cho nên nhất định Trần Nhu Nhu sẽ có cơ hội trả lại đồ cho Trác Diệu.
“Thời gian em ở đây cảm ơn chị đã chiếu cố.
Có lẽ sắp tới… Em sẽ phải chuyển đi.”
Trịnh Lam có chút nuối tiếc nói.
Trần Nhu Nhu nghe thấy thế liền thở dài một tiếng rồi đáp lại lời cô:
“Em cần phải trốn tránh người kia đến