Đồng Đồng là lớp trưởng suốt ba năm học cao trung trong lớp.
Ngay khi vừa học xong lớp cuối cấp ba, cô ấy đã rá nước ngoài du học.
Bốn năm đại học, hai năm thạc sỹ, Đồng Đồng đã gặp được một chàng trai tốt, hiện tại người ấy cũng đã trở thành ông xã của Đồng Đồng.
Từ lần cuối cô ấy về nước cũng đã cách hiện tại ba năm, cho nên buổi tụ tập hôm nay không khí vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ôn lại chuyện cũ thời đi học, cũng nhiệt tình hỏi thăm tình hình cuộc sống hiện tại của nhau.
“Hải Ly, còn mấy tháng nữa là cậu sinh em bé thế? Tớ không biết có đợi được đến lúc đứa trẻ ra đời không, vài tháng nữa là phải quay về Mỹ rồi.”
Đồng Đồng rất quan tâm đến Hải Ly, rót một ly nước ép nho cho cô ấy, sau đó vừa cụng ly vừa thân mật nói chuyện.
“Khoảng hai tháng nữa là tới ngày dự sinh của tớ.
Có khả năng cậu có thể gặp được đứa bé trước khi đi đấy.”
“Nếu là con gái, vậy chúng ta kết thông gia.”
Đồng Đồng vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách của mình ra, cho Hải Ly và Trịnh Lam xem hình chụp chung của gia đình.
Không thể không nói đứa bé trai kia quả thực không rất khôi ngô tuấn tú, khiến Hải Ly không nhịn được mà bật cười rồi gật đầu đáp:
“Không tồi chút nào.
Đợi con tớ ra đời, chúng ta kết thông gia.”
“Trịnh Lam thì sao? Cậu kết hôn cũng lâu rồi, sao còn chưa có kế hoạch sinh em bé thế?”
Phụ nữ khi tụ lại với nhau đều thích nói chuyện gia đình.
Hải Ly và Trịnh Lam là bạn thân, khso tránh được việc hai người luôn bị người ngoài đem ra so sánh.
Câu hỏi vừa mới được đặt ra là của Tố Luyện.
“Tớ nói này, nhân lúc còn trẻ nên sinh con sớm một chút.
Đợi sau này ba mươi tuổi rồi, sinh nở khó, lấy lại vóc dáng cũng khó khăn nữa.
Hay là… Ông xã cậu còn chưa muốn có em bé?”
“Sinh con không chỉ nên dựa vào tuổi tác.
Còn phải xem xem bản thân đã thực sự sẵn sàng hay chưa.”
Trịnh Lam nâng chén rượu trong tay lên nhấp một ngụm nhỏ.
Rượu xuống cổ họng liền khiến cô cảm thấy nóng rát, cay xè.
Trẻ con…
Đây vẫn luôn là tảng đá đè nặng trong lòng cô.
Trước đây lúc kết hôn, ngày nào cô cũng mong ngóng có thể sớm có một đứa trẻ.
Thậm chí một người sợ thuốc như cô lại chủ động uống không biết bao nhiêu chén thuốc Đông Y chỉ vì muốn có thể sớm hoài thai, nhưng đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có cơ hội ấy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chưa từng mang thai lại là chuyện tốt.
Không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, Trịnh Lam nhất định sẽ dằn vặt chính mình.
Cô đã sống trong một gia đình không hạnh phúc, cho nên sau này, Trịnh Lam muốn chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể trong khả năng, để có thể cho đứa con trong tương lai của mình một môi trường hoàn hảo nhất để đứa bé có thể vui vẻ trưởng thành.
“Đợi đến lúc sẵn sàng, cũng chẳng biết lúc đấy cậu đã thành một bà lão hay chưa.
Phụ nữ có ai không sợ sinh con, không sợ xấu đâu? Nhưng muốn hôn nhân bền vững, vẫn nên sớm có con một chút.
Nếu không chồng cậu ra ngoài ong bướm, lúc đó hối hận không kịp đấy.”
“Tớ thấy cậu không nên xem chuyện ngoại tình là một việc hiển nhiên như thế đâu.
Một gã đàn ông lăng nhăng bên ngoài, vứt bỏ lòng chung thủy với vợ mình chỉ vì kết hôn vài năm chưa có con, vậy thì đấy cũng là một thằng tồi, vứt đi cũng chẳng tiếc.”
Hiếm khi Hải Ly chưa “ra trận” đã có người nói đỡ cho Trịnh Lam.
Đồng Đồng vẫn nở một nụ cười nhã nhặn trên môi, nhưng những lời cô ấy nói lại khiến cho Tố Luyện cảm thấy không hề dễ chịu:
“Phụ nữ sống hạnh phúc không phải chỉ dựa vào một mình việc có thể giữ nổi một người đàn ông bên mình hay không.
Hợp thì tụ, không hợp thì tan.
Nếu anh ta làm ra mấy loại chuyện như ngoại tình, tớ vẫn thấy nên trực tiếp ly hôn thì hơn.
Đời người dài như thế, không nên vì một gã không ra gì mà cứ dìm chân mình xuống vũng bùn lầy.”
“Đúng đấy.”
“Còn sao nữa? Tớ với ông xã kết hôn năm năm rồi cũng đã có con đâu.
Trịnh Lam chỉ mới ba năm, có gì mà phải vội vàng chứ?”
“30 tuổi sinh con không phải