() Nguyên văn “Thịnh hạ đích quả thực”, tên một bài hát do Mạc Văn Úy thể hiện năm 2000, nói về tình yêu cấm đoán gợi liên tưởng đến một món trái cây tươi rói giữa mùa hè nóng bức khiến bạn thèm thuồng nhưng lại không dám đối mặt, chỉ biết quay đầu tránh né.
Nếu thời gian có thể dừng lại nơi khoảnh khắc đó.
Chớp mắt qua đi, tươi cười rồi cũng hóa thành bụi phàm.
Sau này, tôi thường nhớ tới lần đầu tôi gặp Tín Như.
Khi đó, chúng tôi đều là sinh viên năm nhất mới nhập học, vừa từ biệt gông xiềng trĩu nặng thi cử, bước vào cánh cửa đại học. Một đám thanh niên dồi dào năng lượng, phấn khởi dạt dào, khát vọng làm nên một cái gì đó to tát trong thời gian bốn năm này.
Lúc chưa gặp ai khác, tôi đã nghe nói đến cậu ấy.
Có vài người rất kỳ lạ, họ không cố ý rêu rao nhưng vẫn dần dà vô thức trở thành mục tiêu dõi theo chăm chú của mọi người.
Hai ngày trước khi khai giảng, tôi đến trường nhập học trước, phân chia ký túc xá, cầm chìa khóa, làm quen với vài người anh em cùng khóa. Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh trường, dự định làm quen với ngôi trường này. Lúc này bỗng thấy cậu ấy, Tín Như lái xe đạp đi qua đây từ con đường rợp bóng cây phía xa, trên xe chở một cô gái.
Ánh dương rọi qua lá đa loang lổ chiếu sáng trên người họ một màu vàng óng xanh tươi, lúc sáng lúc tối, lấp lánh rực rỡ.
Nhất thời, chúng tôi không ai lên tiếng.
Họ lái xe đạp đi sát qua người chúng tôi, trong ấn tượng qua quýt ấy, tôi chỉ kịp nhận ra thiếu niên lái xe có đường nét thanh tú, da trắng như tuyết.
“Đẹp quá đi”
Tôi nghe xung quanh có người nói chuyện.
“Phải đó, đẹp quá.” Tôi vô thức đáp lại.
Sau này mới biết, họ đang nói đến cô gái ngồi đằng sau.
“Cậu lái xe đó là ai?” Tôi còn nhớ lúc đó mình đã hỏi như vậy.
“Cậu ta ấy à, hình như là Lý Tín Như thì phải.” Có người trả lời tôi.
“Cái cậu có điểm thi cao nhất khóa này á?” Tôi hỏi.
“Hình như thế.”
“Giỏi quá, chưa khai giảng đã mời được mĩ nữ lên xe.” Có người nói.
Tiếp đó là những tiếng chậc lưỡi cực kỳ hâm mộ.
── Hóa ra cậu ấy là Lý Tín Như.
Lần thứ hai gặp Tín Như, cậu đang cúi đầu khóa xe đạp.
Hóa ra chúng tôi cùng sống trong một ký túc xá.
Lúc tôi đi qua người, cậu ấy thẳng lưng đứng dậy. Nhìn gần càng thấy cậu ấy mi mục như họa, con ngươi đen đến sẫm lại. Chúng tôi nhìn nhau. Lúc cậu ấy nâng mi, tôi chỉ cảm thấy đôi mắt trong veo, tựa như mây dày dời đi, rừng già suối chảy ánh dương chiếu sáng vậy.
Chính là khung cảnh rẽ mây thấy nắng.
Tôi ngây người đứng yên tại chỗ.
Chờ cậu ấy đi xa, tôi mới phản ứng lại, cứ đứng ở đó hối hận đến độ quả thật muốn gặm nắm tay.
Vừa rồi vì sao không thân thiện chào hỏi cậu ấy?
── Hi, hình như chúng ta là bạn cùng khóa đấy.
── Hi, tớ tên Trình Minh, cậu là Lý Tín Như phải không? Tớ từng nghe nói về cậu đấy.
── Cậu cũng đến nhập học sớm vậy sao? Cậu học khoa nào?
…
Thôi.
Sau này còn có cơ hội.
Quả nhiên cậu ấy cùng khoa với tôi, nhưng có khác biệt nào đó khiến tôi mãi mà không tìm được cơ hội làm quen với cậu.
Tôi thích chơi bóng rổ, cậu ấy lại thích thư viện. Khi đến lớp buổi tối, xung quanh cậu ấy nhất định ngồi đầy những nữ sinh mơ mộng hão huyền. Cậu ấy không nói chuyện với con trai. Chúng tôi gần như không có cơ hội giáp mặt.
Tôi biết mình cũng rất được phái nữ hoan nghênh, lúc tôi chơi bóng rổ cũng có không ít nữ sinh cầm khăn mặt đứng chờ một góc, có điều so ra thì tôi vẫn kém cậu ấy. Tín Như vô cùng nổi bật, là đệ nhất vô nhị trong trường chúng tôi.
Khi đó, giấc mộng lớn nhất của nữ sinh trường tôi chính là có thể đi nhờ xe của cậu. Khi cậu ấy đi trên đường, ngay cả một vài đàn chị sắp tốt nghiệp cũng sẽ lại gần cậu ấy. Vì chuyện này mà nam sinh khoa chúng tôi đều rất ghen ghét cậu. Cuối cùng có một lần, một nam sinh đã phá hỏng xe đạp của Tín Như.
Khi đó, tôi đúng lúc đi ngang qua, thấy vậy nên đánh một trận với thằng nhóc xấu xa đó. Tín Như đến nơi xông vào kéo chúng tôi ra. Cậu ấy muốn cám ơn tôi đã giúp đỡ nên mời tôi đi ăn đồ nướng.
Khi đó, ăn đồ nướng uống bia hơi tại các hàng quán ngoài cổng trường là một sự hưởng thụ to lớn của các sinh viên.
Chúng tôi bỏ cả lớp học buổi tối, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Tôi kể cho cậu quá khứ của tôi, trải nghiệm của tôi, gia đình của tôi. Chúng tôi là đồng hương, cùng sinh ra lớn lên trong một thành phố. Chúng tôi học cấp II cấp III khác nhau, nhưng vài cậu bạn cấp III của tôi chính là bạn hồi tiểu học của cậu. Ba mẹ tôi đều là biên tập trong một tòa soạn địa phương, năm tôi học lớp 10 họ đi du lịch, không ngờ phòng họ thuê trọ lại bị hở van gas, đợi đến lúc mọi người phát hiện thì họ đã cùng nhau rời xa nhân thế trong lúc ngủ say. Sau khi họ mất, tôi vẫn sống một mình, có một thím thường đến thăm nom, chăm sóc cuộc sống cho tôi. Nhưng tôi không thể sống cùng thím ấy vì nhà thím có rất nhiều người, kinh tế cũng không được tốt, hơn nữa tôi cũng không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu. Tôi nói hi vọng sớm tìm được việc một chút, có việc làm mới chính thức chứng minh một người đàn ông bắt đầu trưởng thành bước vào xã hội. Vì thế tôi xém chút nữa là từ bỏ cơ hội thi đại học. Cũng không phải tôi nhất định muốn làm luật sư hay nghề gì khác, nguyện vọng chọn trường hết sức tùy ý, chỉ là nếu sau khi tốt nghiệp có thể làm luật sư cũng không tệ, đây là một con đường tương lai trông có vẻ khá là thuận lợi bằng phẳng.
Tín Như nói cậu ấy rất hâm mộ tôi. Cậu ấy cũng muốn sống một mình, thế nhưng với cậu ấy mà nói thì đây là chuyện không thể xảy ra. Ba mẹ quản lý cậu ấy hết sức nghiêm khắc, cậu chưa từng có cảm giác tự do. Nhưng Tín Như cũng biết mọi chuyện mà ba mẹ làm đều là vì tốt cho mình, cậu rất thấu hiểu nỗi khổ tâm của họ nên không có cách phản kháng. Tín Như nói cậu ấy thích những thứ xa hoa mĩ lệ, áp lực tinh thần khiến cậu khoái trá sung sướng với mọi sự hưởng thụ vật chất. Cậu ấy thản nhiên nói rằng mình muốn kiếm thật nhiều tiền bằng sức lao động, tương lai cậu ấy nhất định phải làm một luật sư hàng đầu. Cậu cũng mong được tốt nghiệp sớm một chút, đi làm sớm một chút, muốn chuyển khỏi căn nhà của ba mẹ, có một ngôi nhà thuộc về mình, không gian thuộc về mình. Cậu ấy muốn có cuộc sống như một quốc vương. Tín Như nói mình không giỏi sống chung với người khác, cậu chỉ muốn sống độc thân, cứ mãi độc thân mà thôi, đây chính là tự do trong tưởng tượng của cậu.
Tối hôm đó chúng tôi còn nói với nhau rất nhiều những câu tràn ngập lý tưởng tuổi trẻ và nhiệt huyết ngây ngô, nhiều đến độ tôi không thể nhớ được.
Tôi không ngờ rằng mình lại hợp với cậu ấy như vậy, rất vui vẻ, cảm giác của chúng tôi quả thật là hận đã gặp muộn.
Chúng tôi uống đến độ thấy gai cả lưỡi, bước đi khật khà khật khưỡng. Chúng tôi dìu nhau về ký túc xá, quản lý thiếu chút nữa là không cho chúng tôi vào trong.
Qua chuyện đó, cả tôi và cậu đều bị nhận một bài phê bình.
Tôi cũng không ngờ rằng, cứ như vậy, cứ như vậy chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.
Sau này, xe đạp của Tín Như không chở nữ sinh nữa mà trở thành xe chuyên dụng của tôi.
Tuy chúng tôi là bạn tốt của nhau, song lúc này tôi không hề cảm thấy Tín Như có chỗ nào khác thường cả.
Ngược lại là tôi, thỉnh thoảng tôi ngồi ở yên sau xe cậu, từ đằng sau nhìn cần cổ trắng như tuyết của cậu, ngửi thấy mùi khô ráo sạch sẽ trên tóc cậu hoặc là nhìn thấy mồ hôi hai bên gò má cậu, tôi sẽ cảm thấy tim đập thình thịch. Có khi tôi đùa dai, đột nhiên ôm chặt Tín Như từ đằng sau khiến cậu ấy không thể không dừng xe, sau đó tôi nhảy ra cười ha ha. Cậu vừa tức giận lại vừa buồn cười, cũng nhẫn nhịn tôi, Trình Minh cậu làm gì vậy? Có khi cậu ấy dỗi, bỏ mặc tôi, thế là đổi lại tôi phải đèo cậu, tôi gọi đây là Trư Bát Giới cõng vợ. Cậu ấy nói được, vậy cậu là Trư Bát Giới nhé? Tôi nói chỉ cần cậu nhận là vợ tớ thì tớ làm Trư Bát Giới cũng không sao hết.
── Đó là câu chuyện thời thanh xuân nằm tại nơi sâu nhất trong lòng tôi, nó giống như một tia nắng lóng lánh rung rinh trong rừng cây vậy.
Lúc đột ngột ôm Tín Như, tôi có cảm giác vui sướng hết sức mơ hồ. Khi đó tôi không biết cậu ấy có giống mình hay không.
Rồi sau này, đột nhiên xảy ra chuyện kia.
Tuy tôi là bạn thân của Tín Như, thế nhưng cậu ấy lừa gạt tất cả, tôi vậy mà không hề mảy may hay biết gì hết.
Khi biết chuyện của cậu và thầy dạy chính trị, trong lòng tôi nghĩ, hóa ra là vậy.
Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã trăm phương ngàn kế tìm cơ hội tiếp cận cậu. Sau khi biết được chuyện này, tôi không biết thâm tâm trong tôi có phải đang có một chút vui sướng hay không. Tôi biết tâm trạng này thật là ích kỷ, nhưng tôi không thể khống chế cảm xúc của mình được.
Tín Như nghỉ học.
Tôi rất muốn gặp Tín Như nên đến nhà cậu ấy. Nhưng lúc đó cậu không gặp ai hết. Mẹ cậu thấy có con trai đến tìm con mình, căng thẳng đến mức đòi mạng, căn bản không cho chúng tôi gặp nhau. Mãi cho đến lúc Tín Như thi đậu đại học Chính Pháp Tây Nam. Sau khi nghe nói cậu ấy học ở đó, tôi lập tức xin nghỉ bệnh một tuần, ngồi tàu hỏa đi từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh.
Đó là tháng sáu nắng rát như lửa đổ, tôi chen lấn trong ghế cứng trên tàu hỏa lúc la lúc lắc, thẫn thờ nhìn những khung cảnh loạn xạ chợt lóe vụt qua bên ngoài cửa sổ. Tôi không biết vì sao mình lại liều lĩnh như vậy. Không! Có lẽ phải nói tôi biết vì sao mình lại làm thế, nhưng không biết rốt cuộc làm vậy là đúng hay là sai. Tôi cảm thấy mình đang đứng trên một giao điểm nào đó của số phận, sự lựa chọn của tôi, dù không biết số phận đã an bài gì nhưng vẫn phải bước tiếp. Kết quả mà tôi sắp sửa tiếp cận rốt cuộc là gì?
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần chợt tối chợt sáng, rồi chợt sáng chợt tối.
…
Xuống tàu, lăn qua lộn lại, lúc tới Tây Chính đã là hoàng hôn.
Rốt cuộc tôi đã tìm thấy Tín Như trong ký túc xá của cậu.
Nhưng khi đó, Tín Như đã thay bằng người khác, gầy gò, tái nhợt, mặt mũi có biểu cảm hoảng loạn. Chúng tôi đứng ngoài cổng trường trò chuyện linh linh. Trông cậu như rất căng thẳng, không ngừng nhìn quanh bốn phía xem xem có ai chú ý tới chúng tôi hay không. Thật ra ai lại chú ý đến hai thằng con trai đứng một chỗ nói chuyện phiếm cơ chứ?
…
Đêm hè ở Trùng Khánh nóng bức không thể chịu nổi, không khí oi nồng đến bí bách, một ngọn gió cũng không có. Chúng tôi không thể không qua qua lại lại ngoài cổng tránh bị muỗi đêm quấy rầy. Tôi còn nhớ hơi nóng xuyên qua giày da của tôi mà bốc lên, sơ mi sau lưng đã nhễ nhại mồ hôi.
Khi tôi nói với Tín Như tôi thích cậu, lúc đầu cậu ấy vô cùng kinh ngạc, cho rằng tôi đang chế giễu mình. Nhưng sau đó khi cậu phát hiện không phải tôi đang nói đùa, nét mặt cậu bỗng trở nên hết sức sợ hãi. Cậu bỏ chạy giống như trốn tránh.
Tôi không đuổi theo cậu.
Tôi đứng giữa không khí oi bức, nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của Tín Như biến mất trong bóng đêm đèn đường mờ đục.
Tôi biết chuyện này không thể vội. Tôi có thể đợi, tôi cho cậu thời gian.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được việc tại một văn phòng luật rất nổi tiếng đương thời. Công việc bận rộn, trong một thời gian rất dài tôi không hề gặp Tín Như, cũng không có tin tức của cậu. Tôi không muốn bám theo cậu, không muốn gây ra cho cậu bất cứ áp lực nào.
Tôi không biết sự chờ đợi cuối cùng của mình sẽ có kết quả gì.
…
Sau đó có một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của Tín Như. Cậu ấy nói mình mới gia nhập một văn phòng luật nhỏ, bây giờ đang cố gắng phát triển nghiệp vụ, hỏi tôi có muốn qua đó giúp cậu hay không. Tôi không nói hai lời, lập tức từ chức sang đó. Chính là văn phòng luật sư bây giờ của chúng tôi.
Mọi chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu, có điều tôi cũng không để ý.
Khi đó hay phải tăng ca, làm việc đến rất muộn.
Người trẻ tuổi không cảm thấy vất vả.
Xong việc rồi, chúng tôi thường đi ăn uống với nhau, không ai nhắc lại chuyện cũ, thậm chí tôi có chút hoài nghi không biết cậu ấy còn nhớ hay