Người ta nói mèo già hoá cáo, sống lâu quá sẽ thành yêu quả thật không sai.
Thanh Trường Cung vốn là một môn phái được thành lập cách đây vài trăm năm, tuy rằng không nổi danh nhưng rất có vị trí trong tu chân giới, đệ tử trong không nhiều, chỗ toạ lạc cũng không phong thuỷ lắm, sơn môn cũng không phải loại kiến trúc sơn son thiếp vàng bậc thềm cao ngất. Đại loại là một môn phái tầm tầm bậc trung nhưng lại bị người người hô hào lật đổ.
Ngươi muốn hỏi một môn phái tầm tầm như vậy rốt cuộc đã gây tội gì?
Kỳ thật Thanh Trường Cung không có lỗi, lỗi tại vị sư tổ lập ra môn phái này. Nghe nói ba trăm năm trước trên giang hồ xuất hiện một kỳ tài kiếm pháp, xuất quỷ nhập thần, hành tung vô định, bất quá hắn chưa từng giết người mà hắn thích cắt gân tay gân chân của đối thủ khiến đối phương cả đời không thể phô trương võ công được nữa. Mà khi hắn trở thành đệ nhất kiếm khách trên giang hồ hắn lại tuyên bố thoái ẩn, rửa tay gác kiếm đi tu tiên, sau này còn lập môn phái là Thanh Trường Cung. Mấy kẻ bị hắn cắt gân tay gân chân khi xưa đời này truyền qua đời khác câu chuyện về hắn, cái quan trọng nhất chính là phải tìm hắn báo thù!
Vẫn như mọi khi, đệ tử nhỏ tuổi nhất Thanh Trường Cung - Vũ Huy đang chăm chỉ quyét lá rơi trên sân, vào cuối thu tiết trời se lạnh, lá đều ngả sang màu đỏ vàng rơi lả tả tạo thành một tấm thảm lớn vô cùng rực rỡ, vài cơn gió thổi qua mang theo mùi hương ẩm mát của rừng núi. Khung cảnh nên thơ như vậy lại bị tiếng bước chân cùng tiếng binh khí leng keng phá vỡ. Vũ Huy nghiêng đầu thấy từ bậc thang đá trảo dài từ dưới núi thẳng tắp lên Thanh Trường Cung có một đám người ầm ầm tiến lên, kẻ nào kẻ nấy đằng đằng sát khí, này là kẻ nào đến tìm sư tổ vì thù tình, ủa, thù hận nữa a?
Bé Vũ Huy rất biết điều lon ton chạy đi tìm sư huynh sư tỷ để nghênh chiến xong mới tìm vị sư tổ đức cao vọng trọng kia để y tự giải quyết tư thù.
Phòng của sư tổ nằm ở ngay chính điện, vốn chính điện để tiếp đón khách nhân nhưng mấy kẻ đến đây chưa nói một câu đã đánh loạn xà ngầu, cũng không có cái gì ngồi uống chén trà ăn miếng bánh. Sư tổ nói để một căn phòng lớn trống không như vậy rất đáng tiếc, thế là nơi đó biến thành phòng ngủ của sư tổ.
"Sư tổ! Sư tổ!"
Vũ Huy không gõ cửa mà trực tiếp vọt vào trong phòng, quả nhiên thấy trên nhuyễn tháp một vị nam tử đang nằm bẹp trên đó, tóc dài xoã bung, sa y màu đen mỏng manh xẻ dọc một đường lộ ra đôi chân trắng mịn, trên đùi phải là một hình xăm hoa phù dung đỏ rực mỹ lệ khiến người ta không thể rời mắt. Dung mạo của nam tử lại rất bình thường không có gì nổi bật, hai mắt nhắm liền, nghe thấy Vũ Huy gọi cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng nói:
"Ồn ào gì chứ? Ta còn chưa ngủ đủ."
Vũ Huy ngồi xuống bên mép giường, lay lay y:
" Sư tổ đừng ngủ nữa, lại có kẻ đến tìm người gây sự kìa."
Y giống như không để ý, nói:
" Thắt lưng ta đau, mau nhu cho ta."
Vũ Huy rất ngoan ngoãn đặt tay lên thắt lưng mềm dẻo của nam tử, hơi dùng sức nhu động, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được làn da mịn màng, sờ rất thích. Vũ Huy hơi đỏ mặt, tay từ nắn xoa biến thành vuốt ve trắng trợn ăn đậu hũ nhưng nam nhân kia vẫn không phản ứng lại.
Tuy nói là đệ tử nhỏ tuổi nhất nhưng Vũ Huy cũng đã hơn