Ngày hôm sau, Thượng Quan Mẫn Hoa thay thường phục, vừa hạ triều liền thúc giục mọi người đi nhanh. Ở trên xe ngựa ngồi không, Chu Thừa Hi không muốn kéo rèm, nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa cố tình muốn vén lên, lý do là nàng khó khăn lắm mới có một lần xuất cung, phải thưởng thức thật kĩ và quan sát dân tình. Chỉ chốc lát sau, nàng lại thấy buồn chán, muốn xuống xe đi bộ dọc đường.
Hai bên đường phố xá sầm uất, hàng hóa xếp đặt ngay ngắn có trật tự, các tiểu thương buôn bán đủ loại hàng, điều kì lạ là có một góc, có một đám người rất đặc thù đang tụ tập. Thư sinh bán tranh chữ đeo cùm chân, đại hán lực lưỡng múa đại đao trong khi đang bị gông cổ bằng thiết liên, trên mặt nữ tử đang ngồi thêu lại có vết hình ấn.
Nàng dừng lại quan sát hồi lâu, rốt cục không nhịn được học hỏi. Chu Thừa Hi nắm tay nàng, đáp: “Bọn họ tội không đáng chết, nuôi trong đại lao lại lãng phí cơm gạo của quốc khố, không bằng để mỡ nó rán nó, lấy tư cách tội nhân đi lao động, tự kiếm miếng cơm manh áo, cũng tiết kiệm cho triều đình bao nhiêu chi phí giáo dục cải tạo.
Thượng Quan Mẫn Hoa trợn mắt há mồm, đúng là nàng đã từng nói không nên nuôi tù nhân trong lao sẽ đặt gánh nặng cho nha môn quan phủ. Nhưng mà, nàng không ngờ Chu Thừa Hi thực sự sẽ tiếp thu ý kiến của nàng. Dù sao với hắn mà nói, trực tiếp dùng dao giải quyết là hợp lý nhất. Còn có cái gì mà chi phí giáo dục cải tạo – hoàn toàn mang hơi hướm hiện đại kia nữa, thế mà hắn cũng tán thành sao?
Đến tận chập tối, nhìn Đông rồi lại nhìn Tây mà Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn không nhìn đến dấu hiệu. Dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng đành phải rảo bước đi đến Lưu Danh Thành. Có nhiều phòng xếp so le nhau, nối với nhau bằng cầu gỗ, bằng đấy phòng gỗ tạo thành một vòng tròn, khách nhân ngồi trong sương phòng, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy các người mẫu nữ cổ đại bước đi trên cầu gỗ.
Bọn họ vào phòng đã đặt trước, những mẫu trang phục, những mùi hương tưởng như quen thuộc kì thực lại xa lạ này, rồi tiếng nữ tử cười nói, đèn lồng sáng trưng, thiết kế của cây cầu vượt... đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Thượng Quan Mẫn Hoa. Nếu đánh giá thoáng một chút, thì tất cả những gì đang có ở đây có thể xem như sàn diễn thời trang [catwalk] của cổ đại. Thời gian cùng không gian ở đây bắt đầu trở nên mê hoặc, nàng hoàn toàn trầm mê vào đó!
“Mẹ!” “Thành Thành!”
Trong những tiếng xôn xao, ầm ĩ kia, nữ tử - thân là người mẹ nghe được tên con mình trước tiên. Thượng Quan Mẫn Hoa đang tựa bên cửa sổ cơ hồ không chút nghĩ ngợi đứng bật dậy, đi tìm kiếm bóng dáng con mình.
Sương phòng ở phía Đông Nam. Có một cánh cửa sổ mở ra, một nam tử mặc y phục thêu hoa đào kim tuyến đang ôm hoàng tử trưởng. Lão đang định rời đi. Đứa nhỏ giãy dụa, cắn loạn đá loạn trong vòng tay hắn, chỉ nhào về phía sau gọi mẹ. Thượng Quan Mẫn Hoa hận không thể lập tức nhảy vọt ra ngoài chạy tới bên cạnh con mình, ôm nó, hôn nó. Đột nhiên, có người ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng rời xa cửa sổ. Nàng quay đầu lại, kinh hãi đến mức muốn ngất xỉu. Mấy ngàn cây thiết nỏ đang nhắm thẳng về hướng Chương Xuân Triều rời đi.
“Không, không, anh không thể làm như vậy!”
Thượng Quan Mẫn Hoa ra sức phản kháng, vươn tay che miệng hắn, định ngăn cản Chu Thừa Hi hạ lệnh.
Chu Thừa Hi ấn hay tay nàng xuống, một tay giữ chặt nàng, hạ lệnh cực kì lãnh khốc: “Bắn!”
Mấy ngàn mũi tên thép vun vút bay qua đỉnh đầu nàng như thế, ngay cả cửa sổ làm từ gỗ tốt nhất cũng bị bắn phá làm đôi, huống chi da thịt người… Thượng Quan Mẫn Hoa trợn trừng mắt đến ánh ra tia máu, tai nàng rốt cuộc không nghe được giọng nói mềm mại mà cứng cỏi của con…
Toàn bộ khách nhân ở đó sợ tới mức vội vã giải tán, những kẻ chết giữa màn mưa tên đều là chết không nhắm được mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc nhìn những cặp mắt trắng dã không cam lòng này, toàn bộ thế giới tựa hồ đã tĩnh lặng hẳn đi.
Nàng nghĩ không ra. Nàng chỉ thầm nghĩ muốn gặp con một lần, cho nên mới gióng trống khua chiêng đi lại trên đường như vậy, vì sao lại kéo nó vào bẫy đến mất mạng chứ?
Đúng rồi! Nàng là để bảo hộ nó mới đưa nó ra ngoài cung, nhưng mà, nàng thế mà đã quên, nàng lại đi cùng với kẻ muốn giết nó.
Đầu óc chết lặng rốt cục cũng đã có thể suy nghĩ trở lại, tất cả mọi chuyện hôm nay thì ra cũng chỉ là một cái bẫy.
Nam nhân này là hoàng đế trời sinh, hắn dùng sự sủng ái của hắn làm cho nàng bất tri bất giác biến thành một tiểu nữ nhân, làm cho nàng quên mất bản tính của hắn chính là một con sói khát máu. Sau đó, hắn bày ra thiên la địa võng,