Để tránh đêm dài lắm mộng, Thường Tĩnh lập tức viết thư gửi đến phủ quốc sư.
Sau khi dặn dò Thường Tĩnh và Lã Minh Vọng mấy câu, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại dùng ngữ khí mềm mại dàn xếp cho xong người bị thương, định dắt tay con rời đi. Chu Thừa Hi không để ý miệng vết thương đã rách ra một lần nữa, nhảy dựng lên ngăn nàng lại: “Không được đi!” Sau đó lại cẩn thận yêu cầu: “Hồi cung với trẫm.”
Lã Minh Vọng thấy cảnh ấy liền ôm Chu Quảng Hoằng đang tranh cãi ầm ĩ ra ngoài.”
“Anh đang e sợ người Bắc Mạc không biết anh ở chỗ này à? Hay là chơi nữ nhân đến mụ mị đầu óc rồi?” Thượng Quan Mẫn Hoa dùng sức muốn thoát khỏi móng vuốt của Chu Thừa Hi, đối phương quyết tâm không buông tay, nàng không khỏi nói mấy câu châm chọc. Như ngày xưa, Khánh Đức đế tất nhiên sẽ cảm thấy mặt mũi mất hết mà chạy đi. Có điều, xa cách mấy năm, có rất nhiều chuyện đã không còn giống như trong trí nhớ của nàng.
Chu Thừa Hi cười rộ lên, ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thì thầm hỏi: “Hoàng hậu nương nương của ta, nàng đang ghen sao?”
Dứt lời liền bắt đầu liếm lấy vành tai nàng, kỹ thuật tốt đến mức người ta cảm thấy dục hỏa đốt người, khó có thể tự chế. Từ miệng kẻ cuồng ngạo không coi ai ra gì như Chu Thừa Hi này nghe được một chữ “ghen”, làm cho Thượng Quan Mẫn Hoa hoàn toàn mờ mịt, hắn uống nhầm thuốc gì rồi vậy? Cho nên, chờ đến lúc nàng tỉnh táo lại thì Chu Thừa Hi đã thuận lợi cởi sạch nàng áp xuống giường rồi.
Chu Thừa Hi nằm trên người nàng, ánh mắt “thâm tình” như đang tuần tra lãnh địa của hắn, bàn tay mang theo ngon lửa chậm rãi vuốt ve cổ nàng, khiến cho nữ tử run rẩy từng trận, động tình phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn. Thượng Quan Mẫn Hoa híp mắt, thuận theo tâm ý của mình, hai tay ôm lấy cổ nam tử, đón nhận hết thảy.
Lúc dị vật tiến vào, nàng không thể kiềm chế mà hung hăng cào lên miệng vết thương trên lưng đối phương, cảm nhận được máu me ghê người, nàng rụt tay lại. Chu Thừa Hi thấy đau, ngừng động tác lại một chút, ánh mắt hỗn độn trừng nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa vòng quanh cổ hắn, chậm rãi liếm cắn, khiến yết hầu nam tử giật giật phát ra tiếng gầm khàn khàn chưa đủ.
Hắn muốn động, Thượng Quan Mẫn Hoa lại giảo hoạt thối lui, đầu ngón tay mượt mà chậm rãi vuốt ve lưng hắn, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Nhẹ một chút!”
Ánh mắt Chu Thừa Hi đột nhiên sáng ngời, mạnh mẽ cúi đầu chặn miệng nàng, động tác không những không chậm mà còn thêm cuồng mãnh, khiến cho Thượng Quan Mẫn Hoa đang mất hồn cũng phải mắng không thôi. Ngón tay nàng bấm chặt vào miệng vết thương của kẻ không nghe lời kia, khiến cho chuyện vốn dĩ tốt đẹp này lại biến thành một màn máu me. Chu Thừa Hi do mất máu quá nhiều mà ngất đi, trước lúc xỉu, còn không quên đắc ý tuyên bố: “Nàng là của trẫm!”
Nàng chư bao giờ kiềm chế dục vọng của mình. Chu Thừa Hi tự mình đưa đến cửa nàng còn hoan nghênh; có điều mấy năm nay chỉ để ý đến con cùng với “sự nghiệp” nàng đã lâu chưa tìm người “bên ngoài”, lần hoan ái này Thượng Quan Mẫn Hoa chẳng hề cảm nhận được chút vui thích nào, ngược lại rất thỏa mãn tư tưởng đại nam tử của Chu Thừa Hi.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, cố nén cảm giác khó chịu, đẩy tên đang ngất xỉu kia để đi, nhưng làm cách nào cũng không thoát ra được. Cũng không biết Chu Thừa Hi có phải đã luyện thứ công phu kì quái gì không, chỉ bằng cái lưng đầy những vết thương kia cộng thêm ảnh hưởng của tình hình trọng thương chưa khỏi, hắn vẫn còn ôm chặt đường người cùng giường không thả. Thượng Quan Mẫn Hoa thầm mắng: xem như anh lợi hại!
Ngày mai biết phải giải thích thế nào với con đây? Nghĩ đến vấn đề khó khăn này, nàng chậm rãi ngủ.
Trời vừa tờ mờ sáng, đúng là lúc dân chúng ở Trú Mã Than còn đang chìm trong mộng đẹp, Thượng Quan Mẫn Hoa chợt thấy tim đập nhanh, mở choàng mắt, lắc lắc đầu, phát hiện Chu Thừa Hi đã ngồi dậy rồi, vẻ mặt tàn nhẫn, đang cầm vải trắng xử lý vết thương, khóe môi dẫn ra ý cười như có như không cực kì tàn khốc.
Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ rùng mình, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, vừa bước một chân xuống giường, đã thấy Chu Thừa Hi nửa dựa vào mép giường, quấn vải lên tay, chậm rãi nói: “Có một tin tức không tốt lắm, trẫm hi vọng cô có thể trấn tĩnh.”
Nàng xoay người, áp chế tất cả suy nghĩ xuống đáy lòng, lạnh lùng nhìn Chu Thừa Hi không nhúc nhích. Chu Thừa Hi xử lý xong chỗ băng bó, hắn để trần nửa người, đi đến chỗ nữ tử, ánh mắt có phần trầm