Nghi Dương lộ ra mấy phần từ ái, cười xoa đầu nữ nhi.Nữ nhi này của bà ta, lúc tùy hứng thì khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nũng nịu, lại làm người ta yêu thích không thôi.Mẫu nữ hai người vừa mới nằm xuống, Tôn ma ma đứng dưới hiên bẩm báo: "Trưởng công chúa, người của Triệu phủ đến!"Nghi Dương còn chưa mở miệng, Từ Vân Kiều trở mình một cái đã ngồi dậy: "Tướng gia đến rồi sao?"Nghi Dương liền liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, mất công bản thân vừa rồi còn khuyên răn nhiều như vậy, xem ra tất cả đều dư thừa.Nhìn đi, đây còn không phải là đang ngóng trông trượng phu tới đón sao?Hai má Từ Vân Kiều đỏ bừng, mạnh miệng nói: "Vừa rồi hắn nóng nảy với con như vậy, chẳng nhẽ không nên đến xin lỗi con sao!"Tôn ma ma đứng dưới hiên trầm mặc một lát, nói: "Tiểu thư, người tới là...!Nhị phu nhân Triệu phủ.""Cái gì?" Hai mẹ con đều giật mình.Nghi Dương vội xuống giường thay y phục, phân phó: "Tôn ma ma, thời tiết lạnh như thế, mau mời bọn họ vào trong phòng ngồi!"Mắt Từ Vân Kiều lóe lên một vệt thất vọng, ngửa đầu ngã xuống giường, buồn buồn nói: "Nàng ta sao lại đến đây? Chẳng lẽ do lão phu nhân phái tới?"Một lát sau, Tôn má má xốc rèm, dẫn Viên thị đi đến.Viên thị hạ gối làm lễ: "Thỉnh an trưởng công chúa."Danh tiếng Viên thị Nghi Dương cũng có nghe đến, toàn bộ tửu lâu trà tứ của thành Trường An đều chịu sự quản lý của nàng ta.Đối với nữ tử xuất sắc, Nghi Dương từ trước đến nay đều có mấy phần kính trọng.Cũng không vòng vo mà liền đi thẳng vào vấn đề: "Biết rõ hai người các ngươi có quan hệ rất tốt, làm khó ngươi chạy đi chuyến này.
Hôm nay ta vội vàng gọi Kiều Kiều tới đây, có hai bảo bối bảo nó mang về tặng cho lão phu nhân các ngươi."Điều này có nghĩa là sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nếu như Triệu lão phu nhân hỏi tới, ngươi nói dối giúp ta.Từ Vân Kiều không hiểu ý vị trong đó, Triệu Tử Nghi không nói xin lỗi thì cũng thôi đi, mẫu thân còn muốn bà ta phải vờ như không xảy ra chuyện gì sao!Viên thị ngoan ngoãn đáp một tiếng dạ, tựa hồ không chú ý tới hai mắt của Từ Vân Kiều sưng lên vì khóc, nở nụ cười nói: "Trưởng công chúa nói phải.
Lão phu nhân hôm nay đi ngủ rất sớm, đợi đến mai trước khi tỉnh lại dân phụ sẽ đi thỉnh an, nếu biết được ngài luôn nhớ đến bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui mừng."Lời này có nghĩa là, đối với chuyện phát sinh hôm nay lão phu nhân không hề biết, đợi ngày mai nhất định sẽ giúp ngài giải quyết êm xuôi.Nghi Dương vui mừng nở nụ cười, thầm thở dài quả nhiên nói chuyện với người thông minh bớt được không ít việc, không giống như nữ nhi đần này của bà ta, nói nhiều mà không hiểu.Tôn ma ma chuẩn bị nước mật ong ấm, đưa cho Viên thị nói: "Đêm hôm khuya khoắt thời tiết lạnh, phu nhân uống đi cho ấm thân thể."Viên thị liền vội vàng đứng lên cung kính tiếp nhận: "Đa tạ trưởng công chúa, làm phiền nhũ mẫu phí tâm."Bà ấy nhấp một miếng nước mật ong, trầm tư, chậm rãi nói: "Kỳ thật, hôm nay dân phụ tới đây là muốn nói lời xin lỗi với tẩu tử."Từ Vân Kiều lúc đầu rầu rĩ không vui, nghe tới hai chữ xin lỗi, hai mắt đột nhiên sáng lên, hỏi: "Ai bảo ngươi tới? Là tướng gia sao?"Nghi Dương im lặng, lại liếc nhìn nữ nhi.Nếu Triệu Tử Nghi muốn xin lỗi thì đã xin lỗi từ lâu rồi, sao phải gọi đệ tức phụ (em dâu)đến?Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đây rõ ràng là do Viên thị và bà ta có mối quan hệ tốt, không đành lòng nhìn bà ta rớt đài thôi.Nhưng mà, câu nói tiếp theo khiến Nghi Dương nhíu mày: "Ngươi nói cái gì? Là Tam tiểu thư bảo ngươi tới?"Vừa nghe thấy ba chữ này, Từ Vân Kiều liền có chút nổi giận: "Nàng ta có ý tứ gì? Nàng ta biết sai vì sao không đích thân đến xin lỗi? Hay là có tật giật mình không dám tới?"Viên thị lúng túng cười nhẹ một tiếng, cân nhắc nói: "Hôm nay để tẩu tử thương tâm như thế, việc này là trách nhiệm của ta."Nghi Dương liền đoán được chuyện xảy ra chắc chắn có nguyên nhân gì đó, liền hỏi: "Kiều Kiều, ngươi cùng nha đầu