Vu Đông mặc đồ công sở, đứng trước cửa đài truyền hình gọi điện cho Hướng Hiểu Nguyệt: "Mình đến rồi, cậu đừng hối nữa."
"Đông Đông cố lên, mình tin cậu!" Hướng Hiểu Nguyệt nói ở đầu dây bên kia.
"Mình biết rồi." Vu Đông đành cúp điện thoại.
Dù gì thì kiếp trước chị đây cũng đã ký rất nhiều hợp đồng rồi, chỉ sợ
nói ra sẽ làm cưng sốc thôi, cũng chỉ là một hợp đồng lồng tiếng điện
ảnh thì sao có thể khiến cho chị đây lo lắng được chứ.
Vì ngủ chưa đủ giấc nên Vu Đông có hơi đau đầu, cô xoa xoa huyệt thái dương rồi đi vào đài truyền hình.
Sáng sớm hôm nay Vu Đông liên tục bị Hướng Hiểu Nguyệt gọi điện làm
phiền. Nói thời gian trước cô nàng khó khăn lắm mới có cơ hội hợp tác
lồng tiếng tiếng Trung cho một bộ phim điện ảnh Hollywood.
Nhưng đạo diễn người nước ngoài này bình thường cũng đã rất bận rồi, vì
vậy Hướng Hiểu Nguyệt và trợ lý của đối tác hẹn gặp vào khoảng 11 giờ
trưa hôm nay, ngồi xe của đoàn đội người ta đến đài truyền hình tuyên
truyền để trao đổi thêm.
Nhưng không may là hôm trước Hướng Hiểu Nguyệt lại phải nằm viện vì bị
viêm ruột thừa, đến giờ vẫn chưa được tháo chỉ. Vậy nên mới sáng sớm cô
nàng đã gọi điện thoại nhờ Vu Đông đi thay mình một chuyến.
"Xin hỏi cô có phải là người của studio Hiểu Nguyệt không?" Một người đàn ông trung niên nói giọng Quảng Đông hỏi cô.
"Chào anh!" Vu Đông đang ngồi chờ trong phòng đứng lên, lễ phép đưa tay ra, "Anh là Jack?"
"Đúng vậy, xin lỗi đã để cô phải chờ lâu." Jack - trợ lý đạo diễn Steven nói, "Anh Steven vừa mới phỏng vấn xong, bây giờ đang uống cà phê ở
trong tiệm cà phê của đài truyền hình, thời gian này cô có thể đến bàn
bạc với anh ấy về chuyện cùng hợp tác."
Vu Đông gật đầu, cầm tài liệu đi ra ngoài cùng Jack.
Chỉ chốc lát hai người đã đến tiệm cà phê ở tầng năm của đài truyền hình. Jack giới thiệu Vu Đông với đạo diễn Steven.
"Hello, director Steven, I am Yu Dong from XIAOYUE studio, you can call
me Fish." Vu Đông nói tiếng Anh bằng giọng Mỹ một cách trôi chảy.
(Xin chào đạo diễn Steven, tôi là Vu Đông đến từ studio Hiểu Nguyệt, ông có thể gọi tôi là Fish.)
"Nice to meet you." Đạo diễn Steven đứng dậy bắt tay với Vu Đông.
"It's a pleasure for you to give us this chance, and let me show you the sincerity of our company." Vu Đông cầm tài liệu đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn rồi nói, "Your movie is mainly expressed... If you let our company
dub your movie, I believe it will be a wonderful cooperation."
(Chúng tôi rất vinh hạnh khi nhận được cơ hội này từ anh, tôi xin bày tỏ thành ý thay công ty chúng tôi trước lần hợp tác này. Bộ phim này của
anh chủ yếu là nói về... Nếu anh có thể để công ty tôi hợp tác lồng
tiếng cho bộ phim điện ảnh này của anh thì tôi nghĩ đây sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo.)
"You've seen my movie!" Đạo diễn Steven ngạc nhiên nói.
"Yeah, and I love this movie." Vu Đông cười nói.
"You know it! You know me, miss Fish." Những nội dung vừa nãy Vu Đông
chính là điều mà đạo diễn Steven muốn biểu đạt trong nền điện ảnh Trung
Quốc.
"Give it to me. I'll make it perfect." Kiếp trước Vu Đông đã xem qua bộ
phim này, vì tình tiết câu chuyện rất xuất sắc nên Vu Đông đã đọc rất
nhiều bình luận của người hâm mộ, cho nên cô cũng đã trình bày với đạo
diễn Steven về bộ phim một cách rất tự nhiên.
"Happy cooperation!" Đạo diễn Steven cười, đưa tay ra.
"Happy cooperation!" Đến đây, coi như là đã bàn xong chuyện hợp tác rồi.
Hai người vừa ký hợp đồng xong thì Jack đi tới, nói cho đạo diễn Steven về thời gian của chương trình kế tiếp.
"I like you, miss Fish." Đạo diễn Steven đứng dậy nói lời tạm biệt với Vu Đông, "Your name is very cute, and you are amazing."
"Thank you!"
Vu Đông đứng lên, lễ phép nhìn theo đạo điễn Steven rời đi. Lúc này cô
mới cầm bản hợp đồng vừa mới ký lên, đưa qua đưa lại, nở nụ cười tự tin
lại đắc ý!
Trước đây, mỗi lần ký hợp đồng xong cô lại làm hành động như thế để tự chúc mừng mình.
"Vừa rồi đúng là rất tuyệt." Đột nhiên giọng của một người đàn ông vang lên, nghe rất êm tai.
Vu Đông tò mò quay người lại, sắc mặt liền xìu xuống, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sao đi đâu cũng đụng mặt nhau hết thế này!
Có vẻ như Phương Hoa và Lôi Chấn chỉ đi sau Vu Đông một lúc, ngồi cạnh
bàn của Vu Đông, vì quay lưng về phía họ nên Vu Đông không phát hiện ra
hai người.
Nhưng hai người họ từ đầu tới cuối đã được dịp mở rộng tầm mắt trước
dáng vẻ rất tài năng của Vu Đông, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã nhận
được đơn đặt hàng lồng tiếng mà biết bao nhiêu phòng làm việc tha thiết
muốn có được.
Chỉ mới chia tay hơn một tháng thôi mà Vu Đông đã trở thành một con
người hoàn toàn khác, khiến Phương Hoa sắp không nhận ra nữa rồi. Từ một cô gái ngốc nghếch chỉ cần nhìn thấy anh ta thôi đã đỏ mặt, cười với cô một chút cô thì có thể sẽ vui đến nửa ngày, thế mà giờ đã trở thành một cô gái mạnh mẽ quyết đoán tự tin, khí chất thanh tao thế này rồi ư?
Mặc dù Lôi Chấn cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Vu Đông, nhưng dù sao lúc trước cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ cho là đã thấy được mặt khác của Vu Đông, vậy nên mới không nhịn được mà khen ngợi cô.
"Sao các anh lại ở đây?" Vu Đông chán ghét.
Phương Hoa cảm nhận được sự chán ghét trong giọng nói của Vu Đông, sắc mặt có hơi khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
"Chúng tôi làm việc ở đây." Lôi Chấn cũng không tức giận, cười trả lời.
"À." Vu Đông hiểu ra. "Hóa ra là các anh làm việc ở đài truyền hình này."
"Thì ra khẩu ngữ của em lại tốt đến thế, em luyện tập như thế nào vậy?" Lôi Chấn hỏi.
"Xem phim Mỹ thôi." Cũng không thể nói với anh ta là năm năm sau cô được cử sang Mỹ làm việc trong vòng hai năm được.
Vớ vẩn, rõ ràng là suốt ngày chỉ biết xem phim Hàn Quốc, thế mà lại bảo là xem phim Mỹ! Phương Hoa khinh bỉ trong lòng.
"Ra thế. Anh cũng rất thích xem phim Mỹ, em thích bộ phim kia à?" Mắt Lôi Chấn sáng lên.
Người đàn ông này thật sự trông rất quen, nhưng cô thậm chí còn chẳng nhớ ra được tên anh ta là gì!
Vu Đông định viện cớ rời đi, nhưng lại có một giọng nói quen thuộc vang lên trong tiệm cà phê.
"Vu Đông?" Một người phụ nữ trung niên có hơi béo đang đứng ở cửa nhìn Vu Đông, như thể không tin vào mắt mình.
"Cô chủ nhiệm?" Vu Đông cũng rất ngạc nhiên, đã mấy năm rồi không gặp,
cô cũng không nghĩ đến chuyện mình lại có thể gặp được cô chủ nhiệm ở
đài truyền hình.
Lâm Lâm - chủ nhiệm của lớp Vu Đông, là một người phụ nữ trung niên có
hơi béo, công việc của Vu Đông có được bây giờ cũng do bà giới thiệu.
Trước khi được sống lại Vu Đông không hề đi đến đài phát thanh, nhưng bà không trách cô, ngược lại còn khuyên bảo cô. Khi Vu Đông vừa mới bắt
đầu làm việc, lúc đó vẫn chưa có tiền, bà thường tìm cho cô một số công
việc lồng tiếng làm thêm để cô có thể kiếm tiền thuê nhà.
Vì vậy, gặp được cô chủ nhiệm của mười năm về trước một cách bất ngờ như thế, Vu Đông thực sự rất vui.
"Đúng là em rồi." Cô chủ nhiệm không thể tin được, nói, "Vừa rồi suýt
chút nữa thì cô không nhận ra em rồi, sao chỉ mới một tháng không gặp em mà em lại từ chim sẻ hóa phượng hoàng thế này?"
"Sao lại gọi là chim sẻ hóa phượng hoàng được ạ? Vốn đã là phượng hoàng
rồi, cùng lắm cũng chỉ là tái niết bàn tái sinh thôi ạ." Vu Đông vui vẻ
cười nói.
"Vậy thì đáng ra em phải tái sinh sớm hơn một chút chứ, lúc trước đài
truyền hình muốn tìm một MC xinh đẹp, nếu biết thế này thì cô đã giới
thiệu em với họ rồi." Cô chủ nhiệm trách.
"Nhưng em lại thích đài phát thanh hơn cơ." Vu Đông nháy mắt.
"Ha ha, em thích là được rồi." Cô chủ nhiệm cười, không nói đến vấn đề này nữa, "Sao em lại đến đài truyền hình vậy?"
"Em đến gặp đối tác giúp Hiểu Nguyệt ạ." Vu Đông cười nói, "Hiểu Nguyệt mở một công ty lồng tiếng, cô có biết không?"
"Biết chứ, nhưng mà sao con bé không đến được mà lại nhờ em?"
"Cậu ấy bị viêm ruột thừa, đang nằm trong bệnh viện ạ." Vu Đông nói.
"Ra thế. Chắc con bé đã phải chịu đựng nhiều rồi." Cô chủ nhiệm biết Hướng Hiểu Nguyệt là một cô gái rất yếu ớt.
"Sao cô
cũng đến đài truyền hình vậy ạ?" Vu Đông hỏi.
"Đài truyền hình mời cô đến huấn luyện." Bà lắc đầu nói, "Bây giờ đài
truyền hình chỉ toàn tìm những người có diện mạo xinh đẹp, thế mà đến
tiếng phổ thông cũng không thể nói một cách rõ ràng được."
"Ây da, không nói đến những chuyện này nữa, cô giúp họ xong chưa ạ? Nếu
rồi thì em mời cô đi ăn cơm, để Hiểu Nguyệt thanh toán." Vu Đông cười
nói.
"Được được, chúng ta đi luôn đi." Cô chủ nhiệm nói xong lại quay sang Lôi Chấn và Phương Hoa nói, "Các em cũng đi cùng đi."
Hai người vẫn chưa trả lời, Vu Đông liền mất hứng.
"Cô Lâm à, nếu bọn họ đi thì em không đi nữa đâu."
"Sao vậy?" Cô chủ nhiệm ngạc nhiên hỏi, "Vừa cãi nhau với Phương Hoa nên thấy không được tự nhiên sao?"
"Chúng em chia tay rồi ạ." Vu Đông nói một cách dứt khoát, "Tính em như
thế nào cô cũng biết rồi, chia tay xong thì sẽ là kẻ thù của nhau. Nếu
ăn cơm cùng anh ta thì không khéo em lại hất nguyên chén canh vào mặt
anh ta mất!"
"Ơ??" Không phải đã nói là sắp kết hôn rồi sao? Tình huống này là gì vậy? Cô chủ nhiệm mơ hồ.
"Vu Đông!" Phương Hoa thẹn quá hóa giận.
"Sao nào?" Vu Đông lạnh lùng liếc Phương Hoa.
"Cô..."
Lôi Chấn ở bên cạnh thấy tình huống này có hơi lúng túng, liền kéo
Phương Hoa sang một bên rồi nói với cô chủ nhiệm: "Cô Lâm, lát nữa chúng em còn phải sửa tài liệu, chắc cũng không đi ăn cơm được đâu ạ."
Cô Lâm thấy bầu không khí có hơi tế nhị, nên cũng nhanh chóng kéo Vu Đông đi.
"Bạn gái cũ của cậu đúng là rất có cá tính nhỉ?" Không biết Lý Ân Na đã
đến đây từ khi nào, đột nhiên nói, "Nhưng với tính cách này của cô ấy
thì cậu giữ không được đâu, bị đá cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là sớm hay muộn thôi."
"Là tôi đá cô ấy." Phương Hoa bực mình nói.
"Phải không vậy?" Lý Ân Na rõ ràng không tin, cầm ly cà phê vừa mua lên rồi rời đi.
"Chị ta không tin tôi phải không?" Phương Hoa nói với Lôi Chấn.
"Tôi tin cậu mà." Lôi Chấn an ủi.
"Thật không?" Cuối cùng cũng có người tin mình.
"Nhưng cậu là một người đàn ông, còn nói là cậu đá bạn gái của mình, nghe cũng không lọt tai chút nào." Lôi Chấn nhún vai.
"..." Tức điên đi được!!!!
Ăn cơm với cô Lâm xong, Vu Đông đem hợp đồng mới ký đến bệnh viện.
Vừa vào phòng bệnh, cô đã lấy bản hợp đồng ném lên người Hướng Hiểu Nguyệt.
Hướng Hiểu Nguyệt tò mò mở ra, thấy phía dưới có chữ ký, đột nhiên hét lên: "Aaaa!! Trời ơiiiii!!!"
"Hét ầm lên làm gì vậy? Không sợ vết thương bị nứt ra à?" Cô y tá ngoài cửa đi vào nhắc nhở.
"Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi sẽ nói với cô ấy." Vu Đông nói xin lỗi mãi cô y tá mới chịu rời đi.
Hướng Hiểu Nguyệt che vết thương vừa mới mổ lại, kích động nói: "Cậu lại thành công rồi? Sao cậu làm được hay vậy?"
"Đã bảo cậu không cần lo lắng rồi, mình ra tay thì còn có thể có chuyện
gì được chứ." Vu Đông cầm một quả quýt ở đầu giường lên ăn.
"Mình cũng không nghĩ là sẽ thành công đâu, giống như cơ hội từ trên
trời rơi xuống vậy." Hướng Hiểu Nguyệt phấn khích nói, "Nếu chúng ta làm xong vụ này, chắc chắn sau này công ty của chúng ta sẽ có chỗ đứng
trong giới lồng tiếng."
"Hợp đồng đã lấy được rồi, có điều chúng ta phải chọn được diễn viên lồng tiếng cho thật tốt." Vu Đông nói.
"Sợ gì chứ, trường chúng ta có nhiều thầy cô như vậy, có ai không phải
là cao nhân đâu?" Hướng Hiểu Nguyệt đã sớm nghĩ ra cách rồi, chỉ cần ký
được hợp đồng thì sẽ không sợ không kiếm được người.
Vu Đông cười hỏi: "Vết thương mới mổ của cậu thế nào rồi?"
"Ngày mốt là được tháo chỉ rồi." Hướng Hiểu Nguyệt buồn bã nói, "Mùa hè
năm nay không thể đi biển được rồi, vậy mà mình lại vừa mới mua bikini
hai mảnh nữa chứ."
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hướng Hiểu Nguyệt xuất viện, thời gian Hạ Phong cũng sắp sửa đi Mỹ.
Máy bay cất cánh vào lúc chín giờ sáng, cũng không vội lắm, nhưng mỗi
ngày Vu Đông đều làm việc đến hai giờ sáng, chỉ đi ngủ chưa được ba
tiếng đã phải dậy, với cô thì đây là thời gian rất khó để thức dậy.
Sáu giờ rưỡi sáng, Hạ Phong kéo va li, để lại một tờ giấy ghi chú ở trên tủ lạnh rồi lặng lẽ ra khỏi nhà.
Lần này tổng cộng có năm người đi Mỹ trao đổi. Ngoài Hạ Phong ra, những người bên cạnh ai cũng có người thân đến tạm biệt.
Hạ Phong một mình ngồi ở ghế bên cạnh, chỉ cười mà không nói gì.
Hạ Phong nhìn đồng hồ, nhanh chóng đi vào khu kiểm tra an ninh, quả nhiên, không lâu sau loa phát thanh đã vang lên thông báo.
Mọi người ai cũng ngậm ngùi nói lời tạm biệt, Hạ Phong cũng kéo va li định vào khu hải quan.
"Hạ Phong!"
Hạ Phong dừng bước, ngạc nhiên xoay người lại, thấy Vu Đông đang thở hổn hển, đứng cách mình khoảng 10 mét.
Hạ Phong chớp mắt, buông va li ra, bước tới.
"Sao em lại đến đây?"
"Sao... Sao lúc anh đi không gọi em dậy?" Lúc Vu Đông tỉnh lại đã tám
giờ rồi, bắt xe đến sân bay thì cũng đã gần đến giờ máy bay cất cánh.
"Không phải tôi đã nói là không cần đến tiễn sao?" Hạ Phong thấy người Vu Đông đầy mồ hôi, trách cô.
"Ai muốn đến tiễn anh chứ!" Vu Đông tức giận nói, "Em quên đưa cho anh
danh sách những thứ anh cần mua, em chỉ đến để đưa danh sách cho anh
thôi!"
Hạ Phong cũng không vạch trần cô, chỉ cười mà không nói gì, dịu dàng nhìn cô.
"Ừm... Danh sách, anh phải mua cho đủ, không được thiếu gì đâu đấy!" Vu Đông đưa cho Hạ Phong một tờ giấy.
"Tôi ở bên đó tận ba tháng, nhất định sẽ mua đủ!" Hạ Phong cầm danh sách rồi gấp lại, bỏ vào ví của anh.
"Các hành khách xin chú ý, chuyến bay UA087 đi New York sắp cất cánh, mời mọi người nhanh chóng đến làm thủ tục..."
Vu Đông nghe trên loa phát thanh xong lại quay sang nói với Hạ Phong: "Anh đi vào đi, sang bên kia thì nhớ gọi điện cho em nhé!"
"Em cũng vậy, buổi tối lúc nào tan làm xong thì nhớ nhắn tin cho tôi, một mình em về nhà lúc nửa đêm tôi không yên tâm!"
"Đúng là phiền mà." Vu Đông nói thẳng.
"Ăn ít đồ ăn vặt thôi." Hạ Phong lại dặn dò.
"Được rồi, em biết rồi, ở Mỹ thứ gì cũng là đồ ăn vặt, anh phải chú ý
đến mình hơn thì có!" Vu Đông nũng nịu một hồi, đột nhiên hung dữ nói,
"Anh... Bây giờ anh là người đã có gia đình rồi, ở bên kia không được
quyến rũ người khác đâu đấy."
Hạ Phong hơi ngạc nhiên, rồi không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Anh còn cười nữa à?" Vu Đông lườm anh.
"Tôi còn chưa quyến rũ được vợ mình thì sao có thể có bản lĩnh đi quyến rũ người khác được chứ!"
Hạ Phong nói xong, mặt Vu Đông đỏ lên.
"Tôi đi đây."
Hạ Phong kéo vali đi, rồi lại vẫy tay với Vu Đông trước cửa lên máy bay.
Vu Đông đứng đó, che hai gò má đang đỏ bừng, lẩm bẩm: "Em đâu cần anh quyến rũ chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com