Cho đến lúc Vu Đông mang đồ ăn lên bàn thì trạng thái lúng túng của Hạ Phong mới biến mất.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi vào bàn.
"Me vừa nghe em về nhà thì em xem đi, một nửa đều là món em thích ăn." Vu Tùng chỉ vào đồ ăn trên bàn rồi nói.
"Vậy một nửa kia không phải là món con thích ăn sao." Mẹ Vu tức giận trừng mắt nhìn đứa con trai của mình một cái.
"Cám ơn mẹ!" Đã lâu cô không được ăn món mẹ làm rồi, lúc trước khi cô trọng
sinh muốn đi về nhà ăn thì mỗi lần ăn xong đều bị mắng đến nỗi muốn nhổ
hết ra nên dần dần cô cũng không nghĩ về nó nữa.
Ba Vu có sở
thích uống rượu nên mỗi lần ăn cơm đều tự mình mở bình rượu ra uống hai
ngụm. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có điều hôm nay ông mới
để bình rượu lên bàn thì đã bị người cướp mất.
Ba Vu giương mắt nhìn lên thì thấy Hạ Phong đang cười lấy lòng nói: "Bác, con rót rượu giùm bác."
Ba Vu đợi đến lúc Hạ Phong giúp ông rót đầy chén rượu thì vẫn không uống
mà lại im lặng không nói gì nhìn chén rượu trống rỗng trước mặt Hạ
Phong.
Hạ Phong nhìn theo ánh mắt của ba Vu ánh mắt thì thấy được chén rượu không của mình liền hơi xấu hổ nói: "Bác, con không giỏi uống rượu cho lắm."
"Hừ." Ba Vu "hừ" nhẹ một tiếng nhưng cũng không ép buộc, ông tự cầm chén rượu lên rồi tự uống.
Hạ Phong nghe được tiếng hừ lạnh thì lập tức thấp thỏm ngay, ba vợ không hài lòng với hắn ư?
Hạ Phong do dự hai giây rồi cũng lấy bình rượu rót cho mình một chén, hắn đứng lên nói: "Bác, con kính bác một chén."
Ba Vu ra vẻ miễn cưỡng cụng chén với Hạ Phong, Hạ Phong vừa kích động thì uống hết cả chén rượu.
Rượu trắng hơn bốn mươi độ, tuy đây chỉ là một chén nhỏ nhưng cũng đủ làm Hạ Phong cay đến mức vặn vẹo cả khuôn mặt, mà hắn lại không thể làm mất lễ nghi trên bàn cơm nên chỉ còn có thể liều mạng dùng bữa mà thôi.
Tuy Vu Đông không biết tửu lượng của Hạ Phong như thế nào, nhưng chuyện bác sĩ ít khi uống rượu thì cô vẫn biết nên chắc là tửu lượng của Hạ Phong
cũng chẳng thể tốt được.
Vì vậy cô vội vàng múc nửa chén canh xương cho Hạ Phong.
Hạ Phong mang vẻ biết ơn nhìn thoáng qua Vu Đông rồi mới vội vàng uống hai ngụm.
"Đông Đông à, người bạn trai này của em tửu lượng không ổn chút nào." Vu Tùng thấy toàn bộ cảnh tượng thì vui vẻ khi người khác gặp họa nói.
"Hạ Phong là bác sĩ ngoại khoa nên bình thường không uống rượu." Vu Đông giải thích.
"Bác sĩ ngoại khoa? Cầm dao giải phẫu?" Vu Tùng giật mình nói.
Ba Vu và mẹ Vu hai người liếc nhau, công việc rất ổn đó.
"Không thể uống thì thôi vậy." Ba Vu thấy mặt của Hạ Phong đều bị sặc đỏ thì
nhẹ nhàng nói một câu. Chỉ có điều trong cách suy nghĩ của ông thì ông
chẳng có chuyện gì để nói với người đàn ông không biết uống rượu cả.
Hạ Phong tự nhiên nghe ra sự tiếc nuối trong lời nói của ba Vu. Vì đây lần đầu tiên thấy ba vợ nên hắn đâu dám chỉ uống một chén rồi thôi chứ. Bởi vậy Hạ Phong lại cầm bình rượu lên rót đầy chén cho ba Vu, nói: "Bác,
tuy bình thường con rất ít uống rượu nhưng ít nhất cũng có thể uống hai
ly. Hôm nay con sẽ cùng bác uống không say không về."
Ba Vu hơi
ngước mắt lên, ông ngửa đầu rồi lại uống một ngụm, trong lòng Hạ Phong
đang chảy nước mắt nhưng cũng phải bắt bản thân uống thêm một ngụm.
Vì vậy sau khi uống ba chén, Hạ Phong với tửu lượng tầm thường lập tức nằm xuống bàn cơm.
"Hạ Phong, Hạ Phong." Vu Đông vỗ vỗ Hạ Phong hồi lâu nhưng hắn vẫn không
nhúc nhích nên cô lập tức cả giận nói, "Ba, sao ba lại chuốc say anh ấy
rồi."
"Ba có chuốc say cậu ta đâu chứ, chúng ta mới uống có ba chén thôi à." Ba Vu tỏ vẻ oan uổng, ba chỉ mới uống khai vị thôi đó.
"Đâu có liên quan gì đến ba, là do tửu lượng của Hạ Phong quá tệ đó." Vu Tùng ở bên cạnh hát đệm.
"Không nói nữa, giúp em mang anh ấy vào nhà trước đã." Vu Đông đỡ một cánh tay của Hạ Phong.
Vu Tùng đi phía tay kia của Hạ Phong, hắn vừa mới cầm tay người lên thì bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: "Phòng nào?"
"Đương nhiên là phòng của em." Vu Đông đương nhiên nói.
Vu Đông vừa nói xong thì mẹ Vu bỗng đập chiếc đũa xuống bàn phát ra một
tiếng "bang" rồi nói: "Đưa về phòng anh con đó, xong thì lại đây cho
mẹ."
Tim Vu Đông muốn dừng đập, tiêu rồi, lúc nãy cô vẫn chưa
phản ứng lại. Cô quên mất bây giờ không phải là mười năm sau, lúc mà chỉ cần có một người đàn ông dám ngỏ lời thì mẹ cô ước gì có thể đem cô
đóng gói tặng lên giường người ta. Bây giờ lại là lúc người khác sờ vào
con gái của bà một chút thì mẹ cô có thể cầm dao phay lên chém luôn đó.
Trong nụ cười vui vẻ khi người gặp họa của anh trai thì Vu Đông tê dại cả
người mang Hạ Phong về phòng rồi lại tê dại cả người đi về phòng khách.
Mẹ Vu cũng không thèm ăn cơm nữa, bà ôm cánh tay ngồi trên một chiếc ghế
trong phòng khách. Hai mắt ba Vu nhìn thoáng qua rồi ông vẫn ngồi trước
bàn ăn tiếp tục uống rượu, Vu Tùng nhìn nhìn hai bên rồi quyết định vẫn
theo sát ba mình ăn uống thì an toàn hơn.
Vu Đông mang khuôn mặt tươi cười bước qua dựa vào người mẹ Vu rồi làm nũng: "Mẹ ~"
"Đứng đó đi!" Mẹ Vu giơ tay chỉ về phía trước.
Vu Đông chớp chớp mắt rồi cắn môi ngoan ngoãn đứng đó.
"Thành thật khai báo đi!" Mẹ Vu mang vẻ đang thẩm vấn tội phạm.
"Khai báo cái gì?" Vu Đông mờ mịt nói.
"Từ lúc con trộm sổ hộ khẩu rồi bỏ nhà đi." Mẹ Vu vẫn còn nhớ rõ chuyện cũ lắm.
Hai cha con nhà họ Vu cũng đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Thì... Lúc đó con đang kích động quá, nhưng sau đó con đã suy nghĩ lại. Cả nhà mình vẫn chưa có ai gặp mặt bạn trai của con mà con lại kết hôn với anh ta thì không tốt cho lắm. Bởi vậy sau đó con đã đổi ý." Vu Đông thừa
dịp này lập tức nịnh nọt nói, "Cũng may con đã đổi ý. Lúc đó con về
Thượng Hải không được mấy ngày thì đã chia tay với anh ta."
"Mẹ
đã nói... Kết hôn sao có thể đem ra đùa như vậy được chứ? Hai bên cha mẹ cũng chưa gặp, cậu ta là người như thế nào chúng ta cũng không biết rõ
nữa là." Mẹ Vu hung hăng nói.
Mặt ngoài Vu Đông không ngừng gật
đầu phụ họa, nhưng là trong lòng cô lại không cho là đúng. Mười năm sau
thì mẹ lại cảm thấy chỉ cần là nam là đủ.
"Vậy cậu Hạ Phong này? Là sao hả?" Mẹ Vu lại hỏi.
"Hạ Phong sao..." Vu Đông khẳng định không thể cho mẹ cô biết hai người đã
kết hôn, nếu không thì chắc chắn cả nhà sẽ chẳng thể nào yên ổn mà ăn
Tết được đâu, "Con... Con thích anh ấy."
Vu Tùng bị vẻ ngượng ngùng của em gái mình làm cho ghê tởm, hắn vội lùi lại thật xa rồi chà chà mấy cái da gà mới nổi lên.
"Thích cái gì chứ, thích có thể ăn thay cơm hay sao." Mẹ Vu hỏi, "Bằng cấp,
tuổi tác, sống ở đâu, việc làm, lương tháng bao nhiêu, có xe, nhà hay
không, ba mẹ cậu ta là người như thế nào, những chuyện này con biết rõ
hay không hả?"
"Mẹ..." Vu Đông quay đầu nhìn cái cửa phòng đã
được đóng lại rồi nói, "Nhà của chúng ta không có cách âm đâu mẹ, mẹ
đừng có nói to như vậy chứ."
"Mẹ nói giọng lớn như vậy đó, cho dù cậu ta đứng trước mặt mẹ mẹ cũng phải nói." Mẹ Vu nói, "Mẹ thường xuyên nghe được anh con nói, mấy cô gái mới tốt nghiệp giống con rất dễ bị
mấy người trong xã hội lừa gạt đó, con có biết hay không hả."
"Con không lừa người khác là tốt lắm rồi." Vu Đông nhịn không được cười nói.
"Đừng có cợt nhả với mẹ." Mẹ Vu lại đập cái bàn một cái, "Mau khai ra."
"Nam, tiến sĩ, 28 tuổi, bác sĩ ngoại khoa mổ chính, người Thượng Hải, có nhà
có xe có tiền gởi ngân hàng, quan trọng nhất là rất thích con gái mẹ."
Vu Đông tự luyến nói."Điều kiện tốt như vậy sao? Là em tự nhào lên à?"
Vu Tùng rất biết giá thị trường nên cực kì không lưu tình vạch trần Vu
Đông đang
tự luyến.
"Ăn cơm của anh đi." Vu Đông trừng mắt nhìn anh trai mình một cái.
Mẹ Vu và ba Vu nhìn nhau một cái rồi hơi thấp thỏm hỏi: "Tiến sĩ đó, vẫn
là bác sĩ mổ chính, sao lại coi trọng con chứ, có đúng không vậy?"
Vu Tùng nghe vậy không nhịn được mà phun hết ra.
Vu Đông biết cái vẻ sùng bái một cách mù quáng người trí thức của mẹ mình lại xuất hiện nữa rồi.
"Chỉ là một cái học vị tiến sĩ thôi mà. Nếu mẹ thích thì sau này con cũng đi học lấy về cho mẹ một cái." Vu Đông dõng dạc nói, "Nếu không phải thấy
anh ấy điên cuồng theo đuổi con, mọi chuyện đều chiều theo ý con thì con chẳng thèm đếm xỉa tới anh ấy đâu."
Bởi vì cồn đã phát huy tác
dụng nên Hạ Phong dù mơ mơ màng màng đã hơi tỉnh táo được một chút. Hắn
nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể che lại
đôi mắt rồi cười.
"Cậu ta nhìn cũng ổn lắm." Mẹ Vu hồi ức lại khuôn mặt của Hạ Phong, "Chiều cao cũng ổn."
"Đúng vậy, con chính là coi trọng mặt của anh ấy."
Hạ Phong cười đến nỗi cái chăn trở nên run rẩy.
"Cậu ta thật sự thích con đến vậy?" Mẹ Vu thấy con gái mình chắc chắn như vậy thì hơi tin tưởng hỏi.
"Chuyện này còn có thể giả được sao."
Mẹ Vu nhìn thoáng qua ông bạn già hỏi: "Ba Đông Đông, ông cảm thấy thế nào?"
"Để xem kĩ lại đã, tôi vốn đang định chuốc say cậu ta rồi hỏi chuyện, ai
ngờ cậu ta mới uống được có ba chén thì đã gục rồi." Ba Vu mang vẻ hơi
đáng tiếc nói.
"Ba!" Vu Đông thật hết biết nói gì rồi.
Lúc này Hạ Phong cũng cười không nổi, thì ra trong nhà này, người có tâm tư nhất là bác trai đó.
@@
Người trong thôn đều dậy từ rất sớm. Lúc sáng sớm mẹ Vu đã dậy nấu cơm, ba Vu cũng khiêng cái cuốc xuống ruộng đi một vòng rồi về nhà. Lúc bảy giờ Hạ Phong đã dậy ra khỏi phòng nhưng vẫn chậm hơn so với mọi người.
Hạ Phong vốn đang muốn giúp đỡ nhưng mẹ Vu không chịu cho hắn làm gì cả.
Bởi vậy Hạ Phong chỉ đành ngồi trong sân ngẩn người một mình.
Lúc này Vu Tùng duỗi lưng đi ra, thấy Hạ Phong liền chào hỏi: "Em dậy sớm vậy?"
"Chào anh." Hạ Phong đứng lên chào hỏi.
"Đông Đông dậy chưa?" Mẹ Vu ló đầu ra từ phòng bếp hét lên với Vu Tùng, "Con đi kêu nó dậy làm việc đi."
"Vâng." Vu Tùng xoay người định đi về phòng gọi Vu Đông dậy.
Lúc này Hạ Phong hơi cản lại rồi nói: "Bác ơi, có chuyện gì cứ bảo con được rồi. Vu Đông rất thích ngủ vào buổi sáng nên bác cho cô ấy ngủ lâu một
chút."
Trong sân nháy mắt trở nên yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chó nhà hàng xóm sủa hai tiếng.
Hạ Phong bất an chớp chớp mắt, hình như có gì đó không đúng thì phải.
Mẹ Vu cầm nồi đi ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt ẩn ý nhìn Hạ Phong, hỏi: "Sao cậu biết nó rất thích ngủ vào buổi sáng?"
"Không lẽ hai người đã sống chung." Vu Tùng ra vẻ khoa trương dùng tay che miệng lại.
(Editor Yuuki: Anh trai hố em gái không thương tiếc QAQ)
Mẹ Vu vừa nghe vậy thì lập tức có sát khí từ trong mắt bà xuất hiện, Hạ
Phong thấy vậy thì bị hù đến giật mình, cả người đều chảy mồ hôi lạnh,
trong một lúc không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
Mẹ Vu
thấy Hạ Phong chậm chạp không nói được câu nào thì xem như là đồng ý
rồi, bởi vậy bà lập tức cầm nồi rồi vọt vào phòng Vu Đông.
"Đứa con gái chết tiệt kia, dậy mau cho mẹ."
"Bác, bác, bác hiểu lầm rồi." Hạ Phong vội vàng chạy theo.
Vu Đông đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị mẹ mình xốc chăn lên, cô hơi vặn
vẹo thân mình, Vu Đông cảm thấy hơi lạnh nên cuộn mình lại rồi ngủ tiếp.
"Còn chưa chịu dậy nữa!" Mẹ Vu nắm lỗ tai của con gái rồi trực tiếp kéo ra
khỏi giường. Hạ Phong chỉ nhìn thôi là đã thấy đau nên vội vàng chạy qua cứu người.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, đau quá." Vu Đông xoa lỗ tai rồi dựa vào lồng ngực của Hạ Phong.
Mẹ Vu sao chịu nổi hình ảnh này, bà duỗi tay định kéo Vu Đông ra khỏi lồng ngực của Hạ Phong, cuối cùng do dùng sức không đúng chỗ nên đã kéo luôn áo ngủ của Vu Đông, làm cho chiếc áo trở nên xộc xệch.
Cái cổ
của Vu Đông bị Hạ Phong cắn đến vết hôn đầy tràn lập tức bại lộ trước
mặt mọi người. Mặt Hạ Phong đỏ lên, hắn vội vàng kéo lại cổ áo cho Vu
Đông.
Hình ảnh này vừa nhìn đã thấy ghê người, mang lực xuyên
thấu đến tận cùng, làm cho mẹ Vu sợ đến mức làm rớt luôn cái nồi đang
cầm trong tay.
"Mẹ, mẹ, bình tĩnh một chút!" Vu Tùng nhặt nồi lên rồi đỡ lấy mẹ Vu đang muốn té xỉu.
"Bác, bác nghe con giải thích." Hạ Phong cũng cảm thấy mình rất vô tội, hắn
ân ái cùng vợ mình cũng làm mẹ vợ tức giận nữa là sao chứ.
"Sao vậy?" Ba Vu mới đi từ ruộng về thì thấy mọi người đều vây quanh trong phòng Vu Đông nên tò mò đi đến.
"Ba, Đông Đông và Hạ Phong đã sống chung, mẹ đang tức giận." Vu Tùng quay đầu lại giải thích một câu.
Hạ Phong chột dạ nhìn ba vợ một cái, chỉ thấy trong mắt ba Vu cũng ra xuất hiện sát khí.
Chỉ là sát khí của mẹ Vu thì đối với Vu Đông, còn của ba Vu thì đối với hắn mà thôi.
"Mang cây dao đốn củi trong sân lại đây cho ba." Ba Vu sai Vu Tùng.
......
"Muốn đụng đến anh ấy thì đụng đến con trước đi!" Vu Đông cuối cùng đã tỉnh táo lại nên đứng dậy che trước người Hạ Phong.
Mẹ Vu trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.
(Editor Yuuki: Không nói đến vấn đề khác, chỉ nói đến cách xử lí tình huống của mẹ Vu Đông thật là tệ hết chỗ nói. Lúc biết hai người sống chung thì
tốt nhất là bình tĩnh lại, để cho qua chuyện xong sau đó nhân lúc Hạ
Phong không có mặt thì hỏi rõ ràng Vu Đông rồi mới tính chuyện tiếp theo chứ không phải kiểu giận đùng đùng tìm Vu Đông tính sổ.
Thứ
nhất, lúc này theo ba người nhà họ Vu thì Hạ Phong vẫn là người ngoài,
mà chuyện này lại là chuyện riêng tư, liên quan đến danh dự con gái mình mà mẹ Vu Đông cứ làm ầm ầm lên, định cho cả xóm biết hết hay sao?
Thứ hai, lúc này có mặt Hạ Phong thì mẹ Vu muốn xử lí Vu Đông thế nào cũng
không được vì thế nào Hạ Phong cũng bảo vệ cho Vu Đông => Chẳng xử lí được chuyện gì cả. Xong cuối cùng mẹ Vu lại trực tiếp tức đến ngất xỉu
luôn... Tự tìm khổ vào người à?
Nói chung là càng đọc sẽ càng
thấy được lý do vì sao ngay chương đầu Vu Đông đã không màng tất cả đòi
lấy Hạ Phong, toàn là bị ép ra hết. Edit khúc cuối mà bực cả mình.)
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com