Hôm nay không có buổi phẫu thuật nào. Bởi vậy vừa kết thúc việc trong
phòng khám bệnh xong thì Hạ Phong và Thiệu Nhất Phàm hiếm khi có thể ở
trong nhà ăn vào giờ cơm. Lúc An An vào nhà ăn nhìn thoáng một cái thì
thấy được hai người đang ngồi bên cửa sổ, vì thế cô nàng lấy một phần đồ ăn rồi trực tiếp mang qua đó.
Thiệu Nhất Phàm đang ăn canh thấy An An bưng phần ăn ngồi xuống ghế đối diện Hạ Phong thì lập tức phun một ngụm canh ra.
"Dơ quá đi." An An mang vẻ ghét bỏ đưa tờ khăn giấy qua.
Thiệu Nhất Phàm vừa ho khan vừa lén lút nhìn Hạ Phong, hắn thấy hình như Hạ
Phong đối với việc An An đến cũng không kinh ngạc cho lắm bèn cúi đầu
tiếp tục ăn cơm, không chủ động chào hỏi.
Thiệu Nhất Phàm cảm
giác không khí hơi xấu hổ nên chủ động tìm đề tài rồi nói: "Khụ, đúng
rồi An An, anh nhớ tiến sĩ Ryan chỉ đến đây giao lưu một tháng thôi, đợi đến lúc đó em về Mỹ hay ở lại đây?"
Tiến sĩ Ryan là thầy hướng
dẫn của An An ở Mỹ, lần này bệnh viện thành phố mời tiến sĩ Ryan về đây
để giao lưu và hướng dẫn, còn An An thì là học sinh đi theo học tập.
"Chắc là em sẽ về Mỹ trước, dù sao thì hai tháng nữa em mới hoàn thành xong
việc học." Lúc An An nói chuyện thì lén lút nhìn thoáng qua Hạ Phong.
"Vậy sau khi em tốt nghiệp thì sao? Về lại bệnh viện nhi đồng lúc trước hay ở lại bệnh viện thành phố?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.
"Cả hai bên đều đã mời em nhưng em vẫn còn đang suy nghĩ." An An nói xong thì lại nhìn Hạ Phong một cái.
Lúc này Hạ Phong đã ăn uống xong xuôi, hắn buông đôi đũa trong tay xuống,
lấy khăn giấy lau miệng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn An An, nói: "An An,
hôm qua em đã gặp Vu Đông đúng không."
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thiệu Nhất Phàm cứng đờ, đôi mắt lập tức nhìn về phía Hạ Phong.
Hôm qua lúc An An đem trả lại son môi cho Vu Đông thì đã biết Hạ Phong chắc chắn sẽ biết chuyện này, xem ra hôm qua Vu Đông về nhà đã làm ầm ĩ lên. Trong lòng An An hơi khoái trá nhưng mặt ngoài lại ra vẻ cực kỳ tự
nhiên nói: "Đúng vậy, lần đó em lấy nhầm son anh mua cho Vu Đông nên rất xấu hổ. Bởi vậy lần này em về nước liền mang theo, đúng lúc hôm qua ở
khoa nhi lại gặp được Vu Đông nên em thuận tiện trả lại cho cô ấy."
"Cảm ơn em." Hạ Phong nói.
"Không có gì!"
"Chỉ có điều quan hệ của chúng ta dù sao cũng hơi xấu hổ, bởi vậy lần sau
nếu có lấy nhầm thứ gì thì em cũng không cần trả lại đâu." Hạ Phong mỉm
cười nói.
An An nghe xong thì vẻ mặt cứng đờ, cô nàng mang vẻ
không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phong. Thiệu Nhất Phàm
cũng kinh ngạc với thái độ Hạ Phong. Hạ Phong luôn luôn quý ông nên rất
ít khi nói chuyện thẳng thắn như vậy với phái nữ, huống chi còn là An
An.
"Như vậy sao được chứ, dù sao thì nó cũng rất đắt tiền." An An miễn cưỡng nói.
"Không sao cả, tiền lương của anh vẫn đủ cho Vu Đông dùng." Hạ Phong nói xong thì đứng lên nói, "Anh ăn xong rồi, đi trước nhé."
Nói xong thì không đợi hai người phản ứng mà trực tiếp đi về phía cửa nhà ăn.
Thiệu Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn An An thì phát hiện đối phương đã xanh cả mặt, đôi đũa trong tay cũng sắp bị bẻ gãy.
"Anh cũng ăn xong rồi, em cứ từ từ ăn đi." Thiệu Nhất Phàm như trốn chạy ra
khỏi nhà ăn, sau lưng hắn là An An hung hăng quăng đôi đũa.
Thiệu Nhất Phàm đuổi theo Hạ Phong, mang vẻ khiếp sợ nói: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Phong vừa đẩy cửa văn phòng ra vừa trả lời lại: "Cậu đừng có nhiều chuyện quá."
"Không phải đâu, cậu không biết lúc nãy cậu đã làm tớ sợ đến mức muốn nhảy
dựng lên ấy, cậu chưa bao giờ không cho người khác mặt mũi đến vậy, hơn
nữa người đó còn là An An, lại còn ở trước mặt tớ nữa chứ." Thiệu Nhất
Phàm hỏi.
"Cho nên sau này cậu cũng không cần tự cho mình là
thông minh nên muốn điều hòa không khí." Hạ Phong liếc Thiệu Nhất Phàm
một cái.
"Tớ..." Thiệu Nhất Phàm chỉ vào bản thân rồi mang vẻ
không thể tin được nói, "Tớ chỉ sợ hai người xấu hổ thôi, vậy mà cậu còn trách tớ."
"Tớ biết quan hệ giữa cậu và An An không tệ. Nhưng tớ và An An đã kết thúc mà hiện tại người tớ thích là Vu Đông. Nếu An An
còn tiếp tục gây rối như vậy nữa thì sẽ không tốt cho bất kỳ ai."
Hạ Phong nói: "Tối qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều, phương án tốt nhất cho cả ba là nói chuyện rõ ràng từ sớm."
"..." Thiệu Nhất Phàm bị lời nói lần này của Hạ Phong làm cho á khẩu.
"Nếu cậu thật sự muốn giúp bọn tớ thì nên khuyên cô ấy." Hạ Phong nói xong
thì cầm lấy ống nghe bệnh nói, "Hơn nữa cậu cảm thấy cô ấy thích tớ
nhiều như vậy sao?"
"Không phải sao?" Thiệu Nhất Phàm hỏi ngược lại.
"Cô ấy chỉ không cam lòng việc tớ từ bỏ cô ấy trước mà thôi." Hạ Phong nói
xong câu đó thì vỗ vai Thiệu Nhất Phàm một cái rồi ra khỏi cửa, người ta thích bạn bao nhiêu thì khi có sự đối lập bạn sẽ biết rõ.
Thiệu
Nhất Phàm sửng sốt hồi lâu mới hung hăng mắng một câu thô tục: "Chuyện
ba người các cậu thì liên quan gì đến tớ chứ, lại khiến cho tớ lâm vào
hoàn cảnh xấu hổ thế này, ở bên nào cũng bị chỉ trích."
Vu Đông tự nhiên là không biết được chuyện Hạ Phong nói với An An ở bệnh viện, bởi vì gần đây cô cũng rất bận.
Công việc của phòng lồng tiếng bị giữ lại từ năm trước đều đã được tiến hành từ từ. Nhậm Hân Hân vẫn còn đang nằm viện nên không thể hỗ trợ, bởi vậy cô và Hướng Hiểu Nguyệt đều phải làm phần việc của hai người, hơn nữa
mỗi ngày còn phải đến bệnh viện thăm Nhậm Hân Hân, buổi tối còn phải
chuẩn bị phát sóng trực tiếp, Vu Đông cảm giác mấy bữa nay cô đều mệt
đến mức ốm luôn.
Thật ra thì thu nhập của phòng thu âm vào năm
trước không tệ lắm, Hướng Hiểu Nguyệt lại hào phóng, không bạc đãi hai
cô bạn thân nên Vu Đông hoàn toàn có thể từ bỏ công việc bên đài phát
thanh rồi qua đây hỗ trợ luôn, Hướng Hiểu Nguyệt cũng đã nói qua rất
nhiều lần nhưng Vu Đông vẫn luôn từ chối.
Bởi vì cô thích công việc này, xuyên thấu qua đoạn sóng điện từ, cô biết, giọng nói của bản thân sẽ an ủi được rất nhiều người.
"Chào mọi người, đây là đài phát thanh fm 9666, chào mừng mọi người sau khi
nghe quảng cáo tiếp tục nghe tiết mục của đài chúng tôi "Đêm khuya mị
ảnh", tôi là dj Ngư Đống." Lúc Vu Đông phát thanh thì rất thích mỉm
cười, bởi vì cô biết dù người nghe nhìn không thấy thì họ cũng có thể
cảm nhận được từ giọng nói của cô, "Bây giờ đã đến lúc nhận cuộc gọi từ
thính giả rồi, chúng ta sẽ nhận cuộc gọi đầu tiên."
Sau những tiếng tít dài, cuộc gọi đã được nhận.
"Xin chào, tôi là Ngư Đống." Vu Đông mỉm cười nói.
"Chào Ngư Đống, tôi là Mỹ Mỹ." Một giọng nữ mềm nhẹ từ đầu bên kia truyền
đến, giọng nói của Mỹ Mỹ này rất êm tai, làm người ta vừa nghe thì đã có thể cảm nhận được đây là một cô gái dịu dàng.
"Vậy đêm nay Mỹ Mỹ muốn chia sẻ cho chúng tôi câu chuyện gì nào?" Vu Đông hỏi.
"Tôi..." Giọng nói của Mỹ Mỹ lộ ra sự do dự, cuối cùng thì cô nàng mang vẻ nhút
nhát và sợ sệt nói, "Nếu tôi nói ra thì mọi người có khinh thường tôi
hay không?"
"À..." Vu Đông nghi hoặc chớp chớp mắt, khinh thường
cô ấy, chẳng lẽ cô gái này đã làm gì không tốt sao, chỉ có điều Vu Đông
vẫn nói, "Cô có biết phòng xưng tội của đạo Cơ Đốc không? Cô có thể xem
tôi như là một vị linh mục, coi ban đêm là phòng xưng tội rồi nói về câu chuyện của mình, có lẽ lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Giống như cảnh trong mấy bộ phim bom tấn của Mỹ đó hả?" Mỹ Mỹ hỏi.
"Đúng vậy."
Mỹ Mỹ do dự một lát, cuối cùng cô nàng chậm rãi kể ra câu chuyện của chính mình.
"Thật ra thì... tôi là người thứ ba... Không, có lẽ phải gọi là tình nhân hoặc bà hai."
Câu nói mở đầu này làm Vu Đông sửng sốt, cô đã suy nghĩ đến rất nhiều khả
năng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Là một người phụ nữ
nên Vu Đông cũng khinh bỉ người thứ ba nhưng cô cũng không cắt ngang lời tự thuật của Mỹ Mỹ.
"Khoảng mấy bữa trước lúc tôi đi dạo phố thì gặp được vợ chính thức của kim chủ* mình, lúc đó tôi dùng thẻ của chồng bà ấy, mua quần áo trong cùng một cửa hàng với bà ấy. Bà ấy không biết
tôi nhưng lại đối xử với tôi rất tốt. Tôi thấy thích một bộ lễ phục cao
cấp được làm riêng nhưng do thẻ hội viên không đủ cấp bậc nên nhân viên
trong cửa hàng không chịu bán cho tôi, bà ấy đứng ở một bên thấy vậy thì cho tôi mượn thẻ hội viên của mình. Tôi xấu hổ thì bà ấy lại cười nói
với tôi, cô xinh đẹp như vậy chắc chắn rất thích hợp với bộ lễ phục
này."
(*kim chủ: người ra tiền, hoặc cũng có thể hiểu là mỏ vàng mà tình nhân là người đào mỏ)
Có lẽ lời nói khó nhất cũng đã nói ra nên những lời đằng sau Mỹ Mỹ càng
nói dễ hơn: "Thật ra từ ngày đầu tiên tôi làm tình nhân thì đã biết sự
tồn tại của bà ấy, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác áy náy cả, bởi vì
tôi cảm
thấy mình không muốn cướp đi vị trí của bà ấy, tôi chỉ muốn an
an phận phận làm một người tình không ai biết đến mà thôi."
"Cũng vì vậy mà kim chủ rất hài lòng với tôi, cũng rất hào phóng nữa. Nhưng
từ hôm đó trở đi, không biết vì sao nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân
mình vì sao sẽ trở thành tình nhân của người ta."
"Tôi có bằng
cấp, có khuôn mặt, hơn nữa còn có tuổi trẻ, tôi có thể giống đa số người tìm một công việc không tệ để nuôi sống bản thân, nhưng cuối cùng tôi
lại trở thành tình nhân." Mỹ Mỹ vừa hồi ức lại vừa nói, "Tôi nhớ lại lúc tôi vừa tốt nghiệp đại học thì đã tìm một công việc văn phòng, tiền
lương một tháng không đến ba ngàn, sống tính toán và tỉ mỉ như những
người xung quanh, nghĩ đến việc dành dụm bao nhiêu tiền mới có thể mua
được nhà. Nhưng lúc tôi thấy ông ấy lần đầu tiên thì ông ấy đã trực tiếp tặng tôi một căn nhà chung cư."
"Tôi nghĩ, người khác phải làm
việc suốt ba mươi năm mới có thể mua được thì tôi chỉ cần duỗi duỗi tay, gật gật đầu đã có thể đạt được." Mỹ Mỹ cảm thán nói, "Vậy thì tại sao
tôi không thể xem nó như một công việc được chứ?"
"Mỗi tháng ông
ấy cho tôi một trăm nghìn tiền tiêu vặt, ngẫu nhiên lại tặng tôi túi
xách hàng hiệu và xe. Có lẽ chỉ cần hai ba năm nữa thì tôi sẽ bị ghét
bỏ, nhưng tôi đã dành dụm được hơn phân nửa số tiền mà người khác phải
dành dụm nửa đời người." Mỹ Mỹ nói, "Lúc đó, nếu tôi muốn lập gia đình
thì tôi có thể bán nhà rồi đi đến một nơi không ai quen biết tôi, tìm
một người đàn ông trạc tuổi tôi, hai người chúng tôi sẽ yêu đương rồi
kết hôn, hơn nữa còn sống rất tốt."
"Có người nói làm tình nhân
là đáng xấu hổ, là không có đạo đức. Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, rồi cũng ngại ra khỏi cửa. Thế nhưng sau một thời gian dài thì tôi lại cảm thấy
chuyện này cũng chẳng có gì, tôi xem như mình đang yêu đương nhưng lại
biết rõ chuyện tình này không có kết quả, tôi không phá hư gia đình ông
ấy, vợ ông ấy cũng không biết, bà ấy vẫn có thể tiếp tục sống hạnh
phúc."
"Còn tôi thì rời khỏi đó vào một lúc thích hợp..." Mỹ Mỹ nói xong câu này liền im lặng.
Vu Đông làm lơ một đống tin nhắn mắng chửi Mỹ Mỹ không biết liêm sỉ, cô do dự một lát rồi mới mở miệng hỏi: "Vậy tại sao cô lại gọi điện thoại đến đây chứ?"
"Thật ra thì... tôi cũng không biết... Có lẽ tôi chỉ
muốn tìm một ai đó để tâm sự." Mỹ Mỹ còn nói thêm, "Cô không cần khuyên
gì đâu, tôi nói xong thì đã tốt rồi."
"Cô đã từng thích ai thật lòng chưa?" Vu Đông hỏi.
"Tôi..." Mỹ Mỹ trầm mặc hồi lâu rồi nói, "Tôi nghĩ là sau này tôi sẽ không thích ai nữa đâu, bởi vì cặp vợ chồng dù ân ái thế nào thì sau lưng họ đều có một người giống như tôi vậy. Nếu đây cũng được xem là tình yêu thì tôi
nghĩ kim chủ cũng yêu tôi, mà tôi cũng yêu ông ấy? Đúng không?"
"Cô gọi điện đến đây vì cô cũng không vui vẻ." Vu Đông khẳng định nói, "Bởi vì cho dù hiện tại cô có tiền, có được nhà, xe, những thứ mà người
thường phải phấn đấu ba mươi năm mới có được nhưng cô lại không thể có
được khuôn mặt tươi cười vui vẻ của họ. Cô thường cảm thấy cô độc, cô
đơn, trống vắng bởi vì cô không có người mình yêu và thứ mà mình yêu
thích."
"Bây giờ tôi có thể bắt đầu đi tìm, mang theo những thứ vật chất mà tôi đã có được." Mỹ Mỹ nói.
"Vào một ngày nào đó nếu cô thật sự tìm ra nó thì những thứ mà cô có lúc này sẽ lại trở thành một nỗi đau khổ khác của cô." Vu Đông nói, "Nếu cô
không đau khổ thì chắc chắn cô vẫn chưa tìm được nó."
"Tít tít tít..."
Mỹ Mỹ không trả lời nữa mà trực tiếp cúp điện thoại. Vu Đông hơi ngẩn ra
nhưng cũng không nói thêm điều gì, kênh tin nhắn đều là những tin nhắn
đang mắng chửi nhưng Vu Đông cũng không thể nào đọc lên được.
Cuộc điện thoại hôm nay làm Vu Đông hơi khó chịu, chuyện này xem như là
chuyện trên một khu vực màu xám, pháp luật sẽ không xử tội, đạo đức lại
không có cách nào ước thúc được, người giống như kẻ thứ ba lại có thể
đạt được ích lợi từ đó. Lý luận kẻ thứ ba là một công việc của Mỹ Mỹ lúc nãy nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người có ý chí không kiên định. Vu Đông cảm thấy mình chưa bao giờ buồn bã đến vậy, cô muốn
nói gì đó để xoay chuyển tình thế nhưng lại không tìm được lời nói nào
thích hợp cả.
"Tôi không thể đánh giá việc làm này của cô là đúng hay sai, bởi vì cô làm như vậy thì đã biến chính mình thành một món đồ
có thể mua bán rồi."
Cuộc điện thoại này làm Vu Đông hơi khó
chịu, cô nghĩ ngày mai lãnh đạo đài phát thanh sẽ tìm cô nói chuyện, ai
biểu cô dám cho người như vậy nói hết câu chuyện của bản thân chứ.
Vu Đông không nghĩ ra được vì sao sẽ có người vì tiền mà bán đứng chính
bản thân mình, biến bản thân thành một món đồ có thể tùy ý mua bán. Vào
ngày mà họ kiếm đủ tiền, muốn trở về cuộc sống bình tĩnh thì họ thật sự
có thể yên tâm mà sống sao?
Hạ Phong tắm xong rồi mà vẫn còn thấy Vu Đông ngồi trên giường ngơ ngẩn, hắn xốc chăn lên rồi dựa qua, nhẹ
nhàng ôm chặt Vu Đông, nói: "Đừng suy nghĩ nữa, đi ngủ trước đi."
"Nhưng em không nghĩ ra được. Nếu mọi chuyện đều theo như lời của cô ấy, làm
người thứ ba mấy năm, kiếm đủ tiền rồi đi đến một thành phố xa lạ, tìm
một người chồng thích hợp, trải qua một cuộc sống hạnh phúc thì việc này đối với những người chăm chỉ, cần cù làm việc chính là một sự châm
chọc." Vu Đông hỏi.
"Cô gái đó có kiểu suy nghĩ như vậy thì bản
thân cô ấy cũng đã rất đáng buồn rồi." Hạ Phong nói, "Cho dù có một ngày cô ấy thật sự tìm được một người mà mình yêu thì khi cô ấy có gia đình
và con cái, đoạn thời gian này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô ấy. Nếu
tiền bạc có thể mang đến tất cả thì trên thế giới này làm gì có bệnh
trầm cảm nữa chứ."
"Nhưng em vẫn không thoải mái trong lòng." Vu Đông ngẩng đầu nói.
Hạ Phong cười cười, hắn cúi đầu hôn hôn cánh môi mềm mại của Vu Đông.
Vu Đông mờ mịt chớp chớp mắt.
"Cảm thấy tốt hơn một chút không?" Hạ Phong hỏi.
"Có một chút." Vu Đông nói.
Hạ Phong lật người qua rồi trực tiếp đè Vu Đông ở dưới, nhẹ nhàng hôn hai
cái, Vu Đông hơi hé miệng, Hạ Phong tiến quân thần tốc, hút hết dưỡng
khí trong miệng Vu Đông, không khí dần trở nên mập mờ. Đôi mắt Vu Đông
chậm rãi xuất hiện một tầng sương mù, cô cảm giác được đôi bàn tay đang
làm loạn dưới lớp áo ngủ của mình thì hơi thẹn thùng trừng mắt nhìn Hạ
Phong một cái.
"Bây giờ có phải đã thấy tốt hơn nhiều không?" Hạ Phong khẽ cắn vành tai Vu Đông.
"Sắc, lang." Vu Đông hờn dỗi nói.
"Ha hả..." Đôi tay của Hạ Phong đã cởi bỏ áo ngủ của Vu Đông, hai người
không còn trói buộc gì kề sát lẫn nhau, loại vận động nguyên thủy này
cũng chính là biểu hiện của linh hồn đang va chạm kịch liệt.
Có
lẽ xã hội lúc này s*x đã càng ngày càng thoáng hơn, nhưng Vu Đông vẫn
cảm thấy nó không chỉ mang đến sự vui thích bên ngoài mà còn có sự thăng hoa của linh hồn.
Nó có thể rất hạ lưu nhưng cũng có thể rất tốt đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com