Quạ đen trong tâm trí bay lượn mười ba lần trên bầu trời đầy mây, sau đó ý thức của Úc Sâm mới bị một lực đẩy kịch liệt đưa trở lại hiện thực.
Tiếng chim hót thanh thúy linh hoạt kỳ ảo bên tai dần dần rõ ràng, Úc Sâm nhíu mày xoa bóp mũi, ách giọng hỏi: "Đến rồi?"
"Xe tôi dừng hai phút! Nãy giờ vẫn gọi cậu nhưng không thấy phản ứng, xảy ra chuyện gì?"
Tư Nam nghiêng người, dùng mu bàn tay đặt lên trán Úc Sâm, không có nóng, chỉ có mồ hôi lành lạnh đầy tay.
"Mở điều hòa rồi mà còn chảy nhiều mồ hôi như vậy? Ác mộng sao?"
Tư Nam chế nhạo liếc mắt nhìn người sắc mặt khó coi đang ngồi ở ghế phụ, một bộ dạng vui sướng khi người gặp họa: "Úc ca của tôi cũng có ngày hôm nay....!Ây! Ây ây ây....!Đừng động thủ đừng động thủ! Tôi sai rồi!"
Úc Sâm dùng khuỷu tay siết chặt lấy cổ bạn tốt, mắt phượng híp lại thành khe, cười đến tà khí trương dương, đem toàn bộ mồ hôi trên trán cọ lên quần áo của Tư Nam.
"Còn biết sai à? Nói cho cậu biết, muộn rồi!"
“Ây dừng dừng dừng......” Tư Nam vỗ vỗ cánh tay trên cổ, "WeChat của tôi! WeChat vang lên!"
Thật vất vả lắm mới được giải thoát, Tư Nam một bên lẩm bẩm sức lực tại sao lại lớn như vậy, một bên lấy điện thoại mở WeChat.
Úc Sâm không để ý đến anh, lấy một miếng khăn giấy, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa mở cửa bước xuống.
Nơi đây là biệt thự nằm ở lưng chừng núi của Tư gia, cách khá xa các hộ gia đình cùng nhà đầu tư khác, tính tư mật cực cao, dựa núi gần sông, chân núi là công viên ngập nước, trong sân cây xanh lại nhiều, cho dù là mùa hè, không khí cũng không quá oi bức như trong thành phố.
Cũng không biết vì sao, sau khi hắn bước lên máy bay từ Bangkok về nước, trong lòng luôn thấp thỏm lên xuống, xao động dị thường, cùng với vài giấc mơ kỳ quái.
Cho tới bây giờ cũng chưa bình tĩnh lại.
Tư Nam lên WeChat xong, từ ghế lái đi ra, đem chìa khóa vứt cho Úc Sâm, đi đến sau xe mở cốp.
“Cậu đi mở cửa trước, tôi đem đồng hồ treo tường vào."
Úc Sâm hoạt động cổ, lắc lắc chìa khóa: "Chuyển thứ đó vào làm gì? Nặng như gạch, không phải ngày mốt sẽ đưa nó tới nhà bà ngoại cậu sao?"
“Em trai tôi lát nữa sẽ đến tìm tôi, ngày mốt lấy xe đi với tôi, trước cho nó xem mở mang tầm mắt."
“Ồ......” Úc Sâm kéo dài âm, mắt nhìn thái dương rực rỡ phía bầu trời, trước khi Tư Nam phản ứng lại gọi anh đến hỗ trợ, quyết đoán cất bước đi, mở cửa vào nhà, che đi âm thanh trách móc oán giận phía sau.
Đại khái là do Tư Nam đã báo trước hôm nay sẽ về nhà, trong nhà đã được dì giúp việc dọn dẹp sạch sẽ thoải mái khoan khoái, điều hòa trung tâm cũng đang hoạt động.
Từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa bò nguyên chất, Úc Sâm nhảy lên sô pha, tinh tế hồi tưởng những giấc mộng kỳ quái trên đường.
Nhưng mặc kệ anh vắt óc nghĩ ra sao, cảnh trong mơ luôn lướt qua giây lát, chỉ cảm thấy bầu không khí u ám, bầu trời dường như muốn rơi xuống.
Không biết từ khi nào, Tư Nam đã ôm cái rương bự hùng hùng hổ hổ mà vào được.
“Không có lương tâm, anh em chẳng lẽ chính là hố nhau hay sao, tay tôi muốn gãy....."
Úc Sâm làm ổ trên sô pha, hút hộp sữa bò đến rột rột vang lên, liếc mắt nhìn Tư Nam: "Tư Tư này chúng ta cùng nhau thông não một tý, cậu xem, cái này là do cậu mua ở Bangkok, mua về để làm lễ vật tặng cho bà ngoại cậu vào ngày sinh nhật, nhìn tới nhìn lui cũng là do cậu muốn cho em trai cậu xem, quyết định chuyển đến cũng do cậu nghĩ ra, tôi hố cậu chỗ nào?"
“Mua nó là do cậu đề nghị đó!" Tư Nam trợn mắt, "Còn nữa, đừng gọi tôi là Tư Tư, cái này quá ẻo lả rồi!"
Úc Sâm rất biết lắng nghe: "Được, Nam Nam, phải thêm vào một từ, mua là do cậu buộc tôi đề nghị cậu."
“......”
“Em trai cậu khi nào đến? Tên cậu ấy là gì?"
“Tư Tuyên Dương, thời điểm chat WeChat với tôi còn nói là mười phút nữa, lúc này hẳn là......!Tới rồi!”
Ngoài phòng truyền đến tiếng xe việt dã.
Tư Nam đứng dậy đi đón, Úc Sâm xuất thần trừng mắt nhìn trần nhà, đôi mắt không chớp lấy một cái, tùy tay ném hộp sữa bò đã cạn sạch vào thùng rác cách đó sáu mét, sau đó nể tình lười nhác trở mình, mặt hướng ra bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên khi thấy người đã đến chính là —— gien của Tư gia thật tốt.
Giây phút này tựa như thái dương ngoài phòng mang theo ánh sáng chiếu xuống gian nhà, người cũng như tên, rực rỡ như nắng, tinh thần phấn chấn tràn đầy, đôi lông mi dài mềm mại chiếu ra một bóng mờ phía dưới đôi mắt làm nhân tâm ngứa ngáy, giữa mày còn mang theo bốc đồng và hồn nhiên chỉ những người trẻ tuổi mới có, so với anh khác một trời một vực.
Một khắc Tư Tuyên Dương nhìn đến Úc Sâm, cũng sửng sốt hai giây.
Người nọ nằm nghiêng trên sô pha, mái tóc mềm mại đen như mực buông nhẹ đáp lên vai cổ trắng nõn lõa lồ, theo làn gió nhẹ nhìn đến đôi mắt bất minh bên trong không có chút xấu hổ khi đối diện với người xa lạ, cũng không có bất luận cái gì gọi là tự giác của khách, tựa như cái móc giữ chặt lấy hắn, khiêu khích, ngả ngớn, bạo dạn.
Rõ ràng ăn mặc không rực rỡ, lại cho người ta một cảm giác nùng mặc trọng thải (1).
[(1) Nùng mặc trọng thải (浓墨重彩): mực đặc màu đậm | ra sức miêu tả | nổi bật; bắt mắt.]
Nhìn nhau vài giây, khóe miệng lại bỗng nhiên gợi lên một nụ cười Tư Tuyên Dương nhìn không hiểu.
Mặc dù xem không hiểu, nhưng hắn cũng không cho rằng ý cười này mang theo ý tốt.
Trong lòng Tư Tuyên Dương đối với biểu tình âm dương quái khí kia có chút bực bội, cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi, chỉ vào cái rương lớn trên mặt đất hỏi Tư Nam: "Là cái này?"
“À đúng đúng đúng......” Tư Nam không nhận thấy vài giây sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, trước khi mở rương còn nhiệt tình lôi kéo Tư Tuyển Dương bước lên phía trước hai bước.
“Đây là em trai của tôi, Tư Tuyên Dương, Tuyên Dương đây là bạn tốt nhất của anh, tên là Úc Sâm, anh có nhắc đến cậu ấy với em vài lần rồi đó."
“Ừm...” Tư Tuyên Dương không mặn không nhạt đáp, lực chú ý lại lần nữa chuyển đến cái thùng