Đầu Úc Sâm nháy mắt trống rỗng, ngay sau đó trong đầu lóe sáng, anh chợt nhớ đến cái bóng không nên tồn tại trên người tân lang lúc hôn lễ, âm hàn khí lạnh bốn phía quanh quẩn, tiếng tim đập gia tốc phá lệ rõ ràng.
Anh nhìn về phía cái đầu còn nhúc nhích kia, nó tựa hồ không muốn đi vào.
Đang muốn đá tỉnh Tư Nam, Tư Tuyên Dương bên kia đột nhiên xốc chăn lên, Úc Sâm híp mắt, nhìn Tư Tuyên Dương trấn định tự nhiên lấy ra cây nến đỏ dưới gối đầu, xuống giường chạy đến giá cắm nến, trước đó lại tìm được mồi lửa trong phòng, mở ra nhẹ nhàng thổi, đóm lửa nhỏ sáng lên, lưu loát thắp sáng ngọn nến.
Ánh sáng ấm áp chợt sáng lên, ngay cả ánh trăng cũng bị át đi.
Trong bóng tối dày đặc, nó phảng phất như là nguồn sáng duy nhất.
Tư Tuyên Dương đối diện cửa, đứng im không nhúc nhích, Úc Sâm có chút gấp, từ nơi này tầm mắt anh vọng qua, cái đầu người lông đen hoàn toàn bị Tư Tuyên Dương chặn mất, tình huống ra sao đều không nhìn thấy.
Nhưng anh lại không dám mở miệng hoặc làm động tác gì khác vào thời điểm này, sợ kinh động đến cái đầu không rõ lai kịch kia, gấp đến độ thẳng thượng hoả.
Thời gian trôi qua ước chừng bảy tám giây, Úc Sâm thậm chí cảm thấy đã qua bảy tám phút, mới nhìn thấy thân ảnh Tư Tuyên Dương run rẩy, nhấc chân đi về phía cửa.
Tim Úc Sâm dâng lên cổ họng, nhanh nắm chặt ga giường.
Tư Tuyên Dương nhẹ nhàng đem cửa đóng lại, một lần nữa chốt cửa.
......!
Ngón tay Úc Sâm hơi động một chút, ngồi dậy, chần chờ gọi hắn: “......!Dương Dương?”
Tư Tuyên Dương xoay người nhìn anh, sắc mặt như thường: “Mau ngủ đi, không có việc gì, nó đã đi rồi.”
Úc Sâm nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực: “Tôi còn tưởng rằng cái đầu đó trên thân em, làm tôi sợ nhảy dựng.”
Tư Tuyên Dương bật cười: “Đầu người sao có thể trên thân em?”
“Đó cũng nói không chừng, cũng có thể nhìn em không dễ chọc nên chạy....." Úc Sâm vừa nói, vừa đá hai chân Tư Nam đang được chăn bọc kín mít, "Không giống anh em, ngủ như heo."
Thuận tay còn vỗ đệm chăn xõa tung vài cái.
Tư Tuyên Dương an tĩnh nhìn anh trêu đùa Tư Nam, không nói gì, cũng không có biểu tình, rũ mắt, trầm mặc trở về giường đệm.
Một chùm ánh nến nho nhỏ trong phòng khẽ đung đưa, trông có chút tịch mịch.
Tư Nam trong ổ chăn bị Úc Sâm làm cho lẩm bẩm mắng vài câu, nghiêng người, hướng về phía Tư Tuyên Dương, tiếp tục ngủ.
Úc Sâm tức giận hóa cười: "Mẹ nó cậu thật đúng là xem như đang đi du lịch!"
Dừng một chút, anh một lần nữa nằm xuống, ngửa mặt nhỏ giọng hỏi với không khí: "Em vừa rồi cũng không ngủ?”
Tư Tuyên Dương biết là đang hỏi hắn, theo bản năng gật đầu, lại kịp phản ứng được Úc Sâm hẳn là nhìn không thấy, mới nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
“Vì sao ngủ không được? Em suy nghĩ gì à?” Úc Sâm lại hỏi.
Đôi mắt Tư Tuyên Dương đặt trên ánh nến lắc lư lúc sáng lúc tối, tiếng hít thở của Tư Nam bên người gần trong gang tấc khiến hắn phiền lòng, ngực sầu một luồng khí, nghẹn đến khó chịu, nói ra lại cảm thấy già mồm cãi láo, giống như bản thân mình để ý quá nhiều, nhưng nếu thật sự hỏi, hắn lại không thể giải thích cụm từ chân chính để ý rốt cuộc là gì.
Hoặc là, là chính bản thân hắn căn bản không dám nghĩ đến thứ mình chân chính để ý.
Có quan hệ gì với anh —— hắn rất muốn nói ra câu này, vẫn dùng ngữ điệu nhất quán không kiên nhẫn của hắn, Úc Sâm cũng là người nóng nảy, tuyệt đối sẽ không mặt nóng dán mông lạnh, đại khái sau khi nói như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn không cần tiếp tục rối rắm những việc này.
Hắn có thể trở lại trạng thái trước kia, nóng nảy không kiên nhẫn rồi lại có thể lưu loát sạch sẽ xử lý hết thảy sự tình.
Nhưng lời đến bên miệng, tựa như luồng khí kia, một chữ cũng không nói nên lời, nghẹn đến mức tim phổi đều đau.
Mười ngày ngắn ngủi, hắn không biết tâm tính con người vì sao lại có thể biến hóa lớn như vậy, giống như gió lốc đột ngột khiến người không kịp trở tay.
Mấy ngày trước hắn còn cảm thấy thủy triều tràn ngập dụ hoặc kia cách rất xa, hắn đứng trên đê điều xa xa nhìn, vạn phần kháng cự xen lẫn một phần chờ mong, nhưng hiện tại vài ngày sau, thủy triều kia cuồn cuộn tràn qua đê lớn, thế không thể đỡ, toàn phương vị không góc chết nuốt cả người hắn, hắn vô pháp tránh né, không đường trốn thoát.
Một phần chờ mong kia khiến hắn tự phỉ nhổ bản thân mình.
Thấy Tư Tuyên Dương hồi lâu không đáp, Úc Sâm ngồi dậy nhìn về phía hắn, lại chỉ thấy Tư Tuyên Dương trùm chăn lên đầu, trở mình về phía Lạc Vũ bên kia, thanh âm buồn bã vọng ra từ trong chăn.
“Ngủ đi.”
Nơi nguy cơ bốn bề như vậy, thật sự không nên nghĩ nhiều.
Úc Sâm không thể hiểu được, trừng mắt nhìn cái ót nửa lộ kia vài giây, nổi giận đùng đùng nằm xuống, đắp chăn đến rung trời lỡ đất.
“Úc Sâm cậu muốn chết......” Tư Nam ngủ đến tinh thần mơ hồ căn bản không có bất luận ý thức cầu sinh gì, lẩm bẩm lầm bầm mắng một câu.
Úc Sâm: “......”
Muốn tạo phản muốn tạo phản! Quyền uy của anh ở chỗ này không ngờ một chút cũng không có, nơi này tương khắc với bát tự của anh phải không!
Bực bội!
Hung hăng đạp Tư Nam một chân, Úc Sâm dùng sức đắp chăn lên đầu.
Ngủ!
Ngọn nến chậm rãi tan chảy, thật vất vả lắm mới mơ màng sắp ngủ, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng thét thê lương chói tai cắt qua bầu trời đêm.
“A a a a a ——!”
Tư Nam bỗng nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy: “Đệt mọe! Có quỷ!”
"Quỷ đã đi dạo quanh một vòng thế giới của cậu rồi, nhưng cậu lại ngủ như lợn chết, là Ngộ Không đến.” Úc Sâm sắc mặt xanh mét ngồi dậy.
Nơi này đại khái thật sự tương khắc với mệnh của anh, thời điểm mơ màng sắp ngủ bị đánh thức là khó chịu nhất, thần kinh huyệt Thái Dương giờ phút này giống như súng máy thịch