"Ồ! Ngữ khí này, nghe như bị tôi bội tình bạc nghĩa!" Úc Sâm cười mang theo một hương vị vui sướng khi người gặp họa.
Tư Tuyên Dương nghẹn một hơi trong cổ họng, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
"Khụ khụ khụ......"
"Ai nha, bị dọa à," Úc Sâm chậm rì rì giúp hắn vỗ lưng thuận khí, "Tôi chỉ đùa một chút thôi, sao nghiêm trọng đến thế."
Tư Tuyên Dương quay đầu đi, chọn góc độ Tư Nam không nhìn thấy, hung tợn làm khẩu hình: Bỏ tay ông đây ra!
Hắn xem như đã nhìn ra, đối với vị chị dâu này mắng ra sao dữ thế nào cũng không thành vấn đề, bởi vì anh căn bản sẽ không cảm thấy khổ sở! Cũng sẽ không ngẫm lại! Khổ sở và ngẫm lại trong dĩ vãng tám phần đều là giả vờ!
Quả nhiên, Úc Sâm lặng lẽ bỏ tay ra, lẩm bẩm một câu: "Mới nãy còn tay nắm tay, trở mặt liền không nhận người, thật là tuyệt tình......"
Tư Tuyên Dương: "......"
Hắn muốn điên rồi, hiện tại hắn không cảm thấy chân đau, hắn chỉ cảm thấy đầu đau!
Đầu hắn muốn nứt ra rồi!
"Nơi này không có băng gạc," Tư Nam tung ta tung tăng xé miếng vải chạy đến, "Trước dùng cái này băng bó, anh xé từ áo thun."
Úc Sâm diễn đến nghiện, yên lặng đến gần Lạc Vũ ngồi xuống, ngữ khí lại làm ra vẻ già mồm cãi láo lại hơi lành lạnh, âm dương quái khí như thầy tướng số: "Vẫn là anh ruột tốt, dù sao cũng là người thân, người ngoài không so được."
Khóe miệng Tư Tuyên Dương co rút: Đây là thần kinh phát bệnh không bờ bến đúng không?
Màn diễn của Úc Sâm sở dĩ có thể kéo dài đến bây giờ, phần lớn cũng vì anh có một đồng đội thiên sứ ngốc như tờ giấy trắng --
Tư Nam nghe xong câu này của anh, tức khắc sắc mặt đoan chính: "Lời này là sao, quan hệ giữa hai ta là ai với ai, Úc ca cậu không phải người ngoài......"
Anh tự hỏi vài giây, cảm thấy là bạn bè tốt, nhất thiết phải kiệt lực an ủi tâm lý yếu ớt chịu cảm giác bài xích của người anh em của mình, sau một lúc nghẹn ra một câu:
"Cậu là vợ tôi!"
......!
Úc Sâm bảo trì mỉm cười: Good job người anh em! Có phải Tư Tuyên Dương lúc này đã tin tưởng không nghi ngờ đối với thân phận giả của anh?
"Tư Tư cậu cũng thật có giác ngộ."
Mỗi khi anh cảm thấy mình không thể diễn được hoặc lộ sơ hở, luôn có người đồng đội thiện giải nhân ý tự não bổ một đống lớn, sau đó tự giác giúp anh lấp lỗ hổng, đây không phải trời chú định thì là cái gì?
Trời chú định Dương Dương phải tiếp tục bị anh lừa.
Nghe thấy câu sau động tác băng bó của Tư Tuyên Dương dừng một thoáng, ánh mắt hơi tối, trong lòng bực bội, dùng vải băng ba vòng rồi đánh cái kết trên cổ chân, làm qua loa.
"Đúng rồi, đêm nay hai người ra ngoài, có phát hiện manh mối gì không?"Lạc Vũ hỏi.
"Ừm có," Úc Sâm gật đầu nói, "Người trong Lý phủ, quả nhiên tất cả đều bị chém đầu, có lẽ bởi vì đầu bọn họ bị trưởng điếm khách khóa vào tủ, cho nên vô pháp nhập luân hồi, chỉ có thể trong nhà này ngày qua ngày."
"Vậy thiên kim diêm thương đâu?" Tư Nam quan tâm nhất vẫn là nhiệm vụ.
Úc Sâm và Tư Tuyên Dương nhìn nhau, nói: "Chúng tôi vốn dĩ hoài nghi thiên kim diêm thương chính là tân nương tử, song vừa rồi nghe lén thấy, tân nương mạo danh thay thế mới gả cho Lý đại nhân, có lẽ thiên kim diêm thương là người khác."
Tư Nam sờ cằm, linh quang chợt lóe: "Có thể là trưởng điếm khách hay không?"
"Ừm, hẳn vậy," Úc Sâm gật đầu, "Nếu không vô pháp xâu chuỗi ân oán cổ đại cùng hiện đại."
"Nhưng Triệu Nguyệt mạo danh kia tuy rằng thế thân thiên kim diêm thương, nhưng thời điểm Lý phủ bị mãn môn sao trảm, cũng tương đương với thay cô ta chắn họa," Tư Tuyên Dương nói, "Vì sao bộ dạng của thiên kim diêm thương thoạt nhìn rất oán hận, hơn nữa nhiệm vụ cũng là phải siêu độ oán khí của cô."
"Chuyện này phải hỏi bản thân Tống thiên kim." Úc Sâm cười.
Anh nhìn ngọn nến trên bàn, lấy tốc độ cháy này, bọn họ còn có thể vượt qua một đêm, nếu không ngọn nến một khi cháy hết, hậu viện này phỏng chừng sẽ biến thành biển đầu người.
- ------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã chứng kiến khách sạn bày biện đơn sơ.
Tối hôm qua không ngủ được mấy tiếng, khi rời giường, Úc Sâm cảm thấy oán khí trên người mình cũng đạt tới trình độ cần siêu độ.
Anh nhìn Tư Nam liền một bụng hỏa: "Tư Nam, cậu mẹ nó tối hôm qua chen ông đây, giường lớn như vậy không đủ cho cậu ngủ sao, tại sao lại lăn qua lăn lại, cậu là bóng cao su à?"
"Có quan hệ gì," Tư Nam không thèm để ý ngáp một cái, "Lại không phải chưa từng chen, trước kia đều chen qua bao nhiêu lần."
"......"
Tư Tuyên Dương mang giày xong, mặt vô biểu tình đi ra ngoài, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Cửa sắt yếu ớt kẽo kẹt vang lên vài tiếng, có thể trông thấy đinh ốc trên cửa buông lỏng rơi xuống bên cạnh run run rẩy rẩy.
Sâu ngủ đầy người Tư Nam đều bị đánh thức, che ngực ngồi thẳng người, mờ mịt nhìn Úc Sâm: "Em ấy lại làm sao vậy? Sáng tinh mơ lại giận lớn như thế, tối hôm qua tôi cũng chen em ấy sao?"
"Nói không chừng," Úc Sâm ỉu xìu, "Cứ như vậy, có một ngày cậu bị ám sát tôi cũng sẽ không thấy kỳ quái."
"A?" Tư Nam khó có thể tin, ý thức sâu sắc được không có khả năng: "Đến mức đó sao? Còn không phải là chen một tý sao? Chen chen thì sao vậy, huấn luyện quân sự trước kia hai ta cũng không phải chưa từng chen."
Úc Sâm quỷ dị cười gượng hai tiếng: "Lời này của cậu nếu nói vào thời điểm em trai cậu còn trong phòng, như vậy tương đối dùng được, còn hiện tại.....!Em ấy sẽ không nghe đâu."
Nói xong cũng kéo cửa đi ra ngoài, để lại Tư Nam đầy