Lạc Vũ ngốc hai giây, trong lòng có chút hỏa khí, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cậu thật sự rất sợ Tư Tuyên Dương, ngốc cùng với hắn có thể không nói chuyện thì đừng nói, nếu vừa nói, tám phần kia đều không phải là lời ôn hòa gì.
Với yêu cầu vừa vô lý lại tiêu chuẩn kép kia của Tư Tuyên Dương, cậu không dám trực tiếp cự tuyệt, không phải sợ hắn trực tiếp động thủ đánh người, mà là gương mặt ngũ quan rõ nét lạnh xuống của người này, đôi mắt đục băng dập lửa quả thực có thể trực tiếp xé nát cậu.
Thật mẹ nó dọa người.
Lạc Vũ đờ đẫn tiếp nhận cuốc trong tay Úc Sâm, nhận mệnh đi qua bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Úc Sâm mừng rỡ nhẹ nhàng tự tại, lui về bên Tư Nam vỗ bùn đất trên tay.
Tư Nam đối với loạt động tác này cực kỳ khó chịu, thần bí hề hề tiến đến bên tai anh, ngữ khí mang theo mùi giấm: "Tại sao tôi cảm thấy Dương Dương rất thích cậu? Rõ ràng tôi mới là anh của em ấy, nói! Cậu rót cho em ấy bùa mê gì thế?"
"Cái gì mà đường ngang ngõ tắt như bùa mê, cậu có thể tin tưởng vào khoa học được không?" Úc Sâm trợn mắt, “Khoa học chú định em ấy thích tôi."
"Tin tưởng khoa học chúng ta sẽ không ở chỗ này...."
Lúc này, Lạc Vũ đào đất bên kia bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
“A! Các người mau đến xem!”
“Cái gì cái gì? Đào thấy rồi?” Tư Nam chạy tới.
“Đệt! Thi thể! Giống như đúc Tống Ninh Tú."
“Vô nghĩa, cùng một người sao không giống." Úc Sâm đi qua nhìn về phía hố to, một cô gái diện mạo tương đồng với Tống Ninh Tú, nhưng quần áo và phục sức lộ ra đều là cổ trang, tuy rằng bị bùn đất làm cho có chút ô uế, nhưng vẫn có thể thấy rõ trên cổ cô có một vết đao rất sâu trí mạng.
"Chậc, thật thảm, kéo cô ấy ra đây, cẩn thận chút, đừng đem đầu người ta kéo xuống." Úc Sâm nói.
Lúc này căn bản không rảnh lo khiếp sợ và sợ hãi khi tiếp xúc thân mật với thi thể, mấy người hợp lực, cùng nhau kéo xác chết Tống Ninh Tú từ trong hố lên.
May mắn không nặng lắm, sợ là máu nửa người đều chảy hết.
Mới đầu Úc Sâm còn tưởng cô mặc hồng y, kéo lên mới phát hiện, làn váy lộ ra một chút vật liệu, là bạch y ố vàng, đại khái lúc ấy máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ hơn phân nửa bộ quần áo.
"Cô gái đáng thương.” Anh thấp giọng cảm thán một câu.
Tư Tuyên Dương nhìn anh, không nói gì, bế thi thể cất vào bao tải, đưa cho Tư Nam: “Cầm.”
Tư Nam: “......!Vì sao lại là anh? Dương Dương tại sao em không thích anh! Anh là anh ruột của em!"
Ánh mắt hình viên đạn đục băng dập lửa của Tư Tuyên Dương bay qua, Tư Nam lập tức héo, mặt vô biểu tình xách bao tải lên, khiêng nó lên, vừa đi vừa nói chuyện: "Lạc Vũ Lâm Kiến Xuyên, chờ lát nữa chúng ta thay phiên, không thể để một mình tôi gánh trọng trách này....."
Về phần Tư Tuyên Dương và Úc Sâm, anh nên coi như hai người này đã bị chôn sâu dưới đất thì tốt hơn.
......!
Dọc theo đường cũ trở về, sắc trời dần tối xuống, chiều tà lúc hoàng hôn phía chân trời đã biến mất hầu như không còn, Úc Sâm thúc giục bọn họ đi nhanh chút: "Đừng nói đợi khi ánh trăng dâng lên, thi thể ở bãi tha ma đều sống lại, nếu vậy thật dọa người."
Cũng không biết miệng anh có phải quá độc hay không, thi thể ở bãi tha ma ngược lại không biết có sống lại không, nhưng khi bọn anh vừa vào thành, ánh trăng vừa mới lên đỉnh, trên đường cái nội thành đã không thấy sương mù như đêm đầu tiên, bầu không khí và kiến trúc vào giữa trưa hoàn toàn bất đồng so với thời điểm hiện tại.
Nơi nơi đều là dân trạch thời cổ đen như mực, ngay cả đèn lồng cũng không đốt.
Úc Sâm lơ đãng liếc nhìn bên cạnh, thân thể bỗng nhiên cứng đờ —— bên cửa sổ tối om kia, đang đứng hai người mặt đen mắt vô thần.
Nói là người mặt đen, kỳ thật chỉ là mặt ẩn trong bóng tối, chỉ nhìn ra được hình dáng đại khái.
Anh cứng đờ liếc mắt nhìn quanh nhà hai bên sườn, đều không có ánh nến, nhưng đại đa số cửa sổ hoặc là cửa, đều lẳng lặng đứng im một bóng người âm khí dày đặc, một đường nhìn chăm chú vào bọn họ.
Năm người rất an tĩnh, Úc Sâm kéo tay áo Tư Tuyên Dương, người sau quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng thấy được, đừng sợ, tôi có mang theo nến, chờ lát nữa có dị động, sau đó bậc lửa hẳn là có thể sống qua giai đoạn này."
Chậc, lại cho rằng anh đang sợ vô cùng, Úc Sâm nghiêng đầu, anh rất tò mò ở trong lòng Tư Tuyên Dương, hình tượng của mình rốt cuộc ra sao.
Bất quá thoạt nhìn, người này rất đáng tin cậy, ít nhất đáng tin hơn so với Tư Nam.
Cho dù cảnh tượng này thật sự làm người khiếp hoảng, nhưng không biết có phải là bởi vì bọn họ khiêng thi thể cũng đồng dạng tràn ngập âm khí, hay là nguyên nhân khác, mấy người đó từ đầu đến cuối không có bất luận hành động gì.
Giống như Tư Mã, một đường nhìn theo bọn họ mang thi thể Tống Ninh Tú khiêng vào Lý phủ.
***
Mới vừa vào phủ, xa xa nhìn thấy người tới lui ở chính sảnh, đại hôn đang chuẩn bị bắt đầu.
Úc Sâm bọn họ nhìn nhau, cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Do dự một lát, Tư Tuyên Dương nói: “Trước ôm thi thể Tống Ninh Tú ra."
Lâm Kiến Xuyên buông bao tải, mang người ra, nhưng ngó trái ngó phải, thi thể này cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Cái này.....!Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?" Tư Nam không xác định hỏi.
"Hoàn thành rồi thì làm sao cậu vẫn còn ở chỗ này?"
Thân ảnh tân lang tân nương xuất hiện giữa chính đường, Úc Sâm nhìn hai thân ảnh kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, chọc chọc Tư Tuyên Dương: "Dương Dương, khăn voan đỏ kia em có mang không?"
Tư Tuyên Dương ngẩn người, lập tức móc ra khăn voan đỏ trong bao: "Có mang!"
Úc Sâm hất cằm về phía thi thể Tống Ninh Tú trên mặt đất: "Trùm lên đầu cô ấy."
Tư