"Thứ đồng hồ treo tường cấp cho chúng ta đều sẽ có lợi." Lạc Vũ nói, "Có thể kiện áo kia có tác dụng khác hay không?"
Tư Nam nhướng mày cười: “Vậy chờ lát nữa cậu mặc vào thử xem."
“......!Muốn thử cũng là anh thử trước." Lạc Vũ đỏ mặt.
Úc Sâm nhìn chằm chằm bức bích họa trên tường, đặt cằm lên vai Tư Tuyên Dương, nhẹ giọng nói: "Thoạt nhìn, người chết ở tầng hầm này, không một ngàn, cũng có mấy trăm, vậy thi thể đi đâu hết rồi."
Một luồng gió lạnh thổi vào từ lỗ thông gió, Tư Nam không khỏi rùng mình, run giọng nói: “Cậu đừng làm tôi sợ.”
“Tại sao? Oan hồn người ta đã trải qua đêm đẹp cùng cậu, còn sợ một khối thi thể không nhúc nhích làm cái gì?”
“Thần mẹ nó trải qua đêm đẹp! Úc ca cậu còn là người hay không!?"
“Không phải, đêm nay không làm người.” Úc Sâm nghiêng đầu liếc Tư Tuyên Dương, ý cười mênh mông trong mắt, giảo hoạt như hồ ly.
Tư Tuyên Dương bất động thanh sắc, mặt vô biểu tình, nhưng vành tai lại dưới ánh nến mờ nhạt mà hồng lên một chút, ánh thành một mạt đỏ thắm như máu.
Tư Nam cố ý quan sát tương tác giữa hai người, những ảo tưởng may mắn đó trong đáy lòng nháy mắt lạnh thành một mảnh lớn.
......!
Từ tầng hầm đi ra, đại khái do hô hấp lâu trong không khí nặng nề, Úc Sâm chợt cảm thấy đầu có chút choáng, trái tim như nổi trống mà đập không ngừng.
Anh chống tay Tư Tuyên Dương ngồi xuống sô pha, ánh mặt trời màu cam từ cửa lớn chiếu vào giống như hào quang hoa mắt vô pháp tiêu tán trong đầu.
Anh cảm thấy tay của Tư Tuyên Dương nắm chặt lấy tay anh, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Úc Sâm mím môi, cánh môi khô nứt đến chảy máu.
Nháy mắt mùi rỉ sắt vỡ toang trên đầu lưỡi, những thanh âm bén nhọn lung tung rối loạn cùng tiếng sột soạt trong lâu đài cổ lại bắt đầu tàn sát bữa bãi trong đầu anh, giống như rắn du tẩu, len lỏi đến từng chỗ một trong thân thể, cơn tê dại không ngăn được mà xâm nhập vào thân thể.
Giọng nói của Tư Tuyên Dương trước mặt bị khuếch đại, Úc Sâm tập trung nhìn, thấy khuôn mặt nôn nóng của Tư Tuyên Dương, nhếch miệng cười khổ một tiếng: "Đừng lo, em hôn anh một cái, anh tốt lên liền."
Đùa giỡn trước sau như một.
Giữa hoảng loạn, người trước mặt tựa hồ ngẩn ra, sau đó anh cảm thấy cái ót bị một bàn tay ấm nóng nâng lên, mặt bất giác theo lực đạo ngẩng lên, một thứ mềm mại thật cẩn thận phủ lên cánh môi khô nứt.
“!!!”
Anh cảm thấy quanh thân như mất đi thanh âm, dưới hoàng hôn im ắng, tiếng cười quỷ quyệt ồn ào trong đầu cũng trong nháy mắt bị cách âm bên ngoài như bị nhốt.
Tất cả cảm quan đều tập trung lên mảnh ướt át mềm mại đụng vào kia, giống như giấc mộng màu cam.
Lông mi của Tư Tuyên Dương gần trong gang tấc, đầu lưỡi chậm rãi miêu tả cánh môi khô nứt tái nhợt của Úc Sâm, sau đó thong thả thối lui.
Lúc thối lui còn đùa cợt mà cắn nhẹ một cái lên khóe miệng Úc Sâm.
Úc Sâm trừng mắt, vô lực cười: “......!Anh em còn ở phía sau em, cậu ấy nhìn thấy sẽ sớm đau não mất."
“Không sao, anh ta trưởng thành rồi, phải học được cách làm sao để đối mặt và tiếp thu với các loại gió táp mưa sa trong hiện thực." Tư Tuyên Dương ấn bàn tay lên vết nứt trên cánh môi Úc Sâm, ánh mắt trầm xuống.
“Ồ,” Đầu óc Úc Sâm còn bị tổn thương, phản ứng trì độn gật đầu, "Vậy em hôn anh, là muốn yêu đương với anh sao?"
Tư Tuyên Dương bật cười, người này đã câu dẫn hắn nhiều lần như vậy, lúc hôn thật, ngược lại hóa ngây thơ.
"Chuyện yêu đương nói sau, đừng quên, chuyện thân phận giả mạo cái quỷ gì kia của anh gạt em còn chưa nói rõ ràng, chờ tất cả chúng ta trở về, trị hết bệnh, anh phải giải thích rõ cho em."
Úc Sâm bĩu môi: “Xem ra khổ nhục kế đối với em không có nhiều tác dụng lắm....."
Tư Tuyên Dương cong cong khóe miệng: “Có tác dụng, em đau lòng, rất đau lòng.”
Nhìn ánh mắt có thể gọi là dịu dàng như nước của em trai nhà mình, cả người Tư Nam đều chấn động, lông tơ khắp người từng cọng dựng thẳng lên, kêu gào địch nhân đẳng cấp là cậu, bàn tay run rẩy, như người có vấn đề về trí lực.
Anh hoảng sợ đụng Lạc Vũ hai cái: "Em thấy được không? Em thấy được không? Em ấy hôn.....!Bọn họ hôn!"
“Em thấy được,” Lạc Vũ thần sắc phức tạp nhìn anh, “Em đã sớm có dự cảm, dấu hiệu chuyện này không phải rất rõ ràng sao?"
“Rõ ràng sao? Tại sao anh nhìn không ra?" Tinh thần Tư Nam hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch đến trình độ có thể đuổi kịp Úc Sâm, "Chuyện này làm thế nào anh có thể có giải thích với mẹ anh, nhà chúng ta chẳng lẽ phải trải qua thế chiến thứ hai sao......”
Úc Sâm kéo tay áo Tư Tuyên Dương: “Em đi quan tâm anh em đi, cậu ấy chắc bị hiện thực gió táp mưa sa đánh thành cây dưa chuột héo rồi."
Tư Tuyên Dương thập phần bình tĩnh: “Không cần, để anh ta tự tiêu hóa là được, người chỉ số thông minh không cao đều lạc quan như nhau."
Tư Nam: “......!Tên em trai như tát nước ra ngoài này, em cũng thật quá đáng!"
......!
Ngồi trên sô pha hoãn trong chốc lát, Úc Sâm cảm thấy khá hơn nhiều, đang muốn đứng dậy, cổng lớn lại bỗng nhiên đi vào vài người, trong đó có hai người là Điền Điềm và Điền Tĩnh mà bọn họ biết.
Úc Sâm hơi nhíu mày, sắc mặt mấy người kia đều không quá tốt, biểu tình hoảng loạn, có người không ngừng xoa bụng nôn khan, người dẫn đầu cầm theo một cái thùng, cánh tay căng chặt lộ ra cơ bắp cường tráng, biểu tình gắt gao căng ra.
Sau khi bọn họ vào cửa không nói chuyện nhiều với nhau, từng người tứ tán tách ra, đại đa số đều lựa chọn lên lầu trở về phòng.
Tư Tuyên Dương thừa dịp người không chú ý, kéo Điền Điềm Điền Tĩnh một phen: "Các cô ra ngoài làm gì?"
Hai người các cô nhìn qua trông kinh hồn chưa định, liếc mắt nhìn nhau, cảnh giác đối diện với Úc Sâm bọn