Đau đớn kèm theo cơn phản ứng chậm của dây thần kinh khiến Úc Sâm phải hít một hơi khí lạnh, cái anh chịu không nổi, chính là cảm giác tê dại khiếp người khi cắt cổ tay.
Khi xưa lúc anh xem phim truyền hình có người cắt cổ tay tự sát gì đó, hắn đều sẽ có cảm nhận y như vậy, với làn da hơi mỏng trên cánh tay, còn có động mạch chủ, một dao cắt lên, đau muốn chết, có thể xuống tay đều là người tàn nhẫn.
Nhưng mấy tháng trước thân thể anh khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót, hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ có một ngày như vầy.
Điều này không thể đoán trước, bất thình lình xảy ra kích thích và giật mình, khiến Adrenalin trong anh nhanh chóng tăng vọt, thể lực vốn không tốt, trong vòng nửa giây tay chân đã bắt đầu phát run, thậm chí chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập vang lên bên tai, trước mắt là một đám đốm đen dần khuếch tán.
Cánh tay che miệng vết thương của Úc Sâm cũng buông lỏng, mềm mại rũ xuống, máu theo đầu ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành cục hình tròn màu đỏ, thân thể cũng thoát lực.
"Úc Sâm!"
Tư Tuyên Dương mục sài dục liệt (1), ôm lấy người vô lực xụi lơ, đưa anh cách xa hiện trường, lệ khí trong mắt như muốn giết người, dựa vào lý trí cực lực chống đỡ, mới có thể kiềm chế ý muốn đá tan bộ mặt hư thối nát thịt hoàn toàn thay đổi của nữ sinh kia.
[(1) Mục sài dục liệt: mắt tách khỏi hốc (?) miêu tả người khi tức giận mắt thường hơi lòi ra (?) ncl tui chỉ hiểu sương sương nhiêu đóa:">.]
......
Dần bình tĩnh lại sau cơn choáng váng và hốt hoảng, tầm mắt lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, Úc Sâm mới phát hiện không biết bản thân mình tự khi nào đã được Tư Tuyên Dương ôm gắt gao vào trong lòng ngực, ngồi trên ghế ở đại sảnh rạp hát, bàn tay đè miệng vết thương có chút run rẩy, ngay cả hơi thở gần trong gang tấc cũng loạn.
Hình như sau khi gặp được mình, số lần hoảng loạn của Tư Tuyên Dương ngày càng nhiều, cảm xúc sợ hãi cũng mạnh lên từng ngày.
Mỗi khi anh bị thương, đau đớn, đối với anh mà nói thì cũng đã dần quen rồi, nhưng đối với Tư Tuyên Dương thì ngược lại càng tăng thêm sợ hãi và bóng ma dày đặc.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, miệng của Úc Sâm dán lên cổ Tư Tuyên Dương, khàn giọng nói: "Cắt cổ tay tỷ lệ chết khá bé, động mạch trên tay không thể dễ dàng cắt đứt như vậy được, Dương Dương, em đừng lo lắng."
Tư Tuyên Dương siết chặt cánh tay, hôn lên mái tóc đen xù xù trên đỉnh đầu của anh, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Nhưng anh vừa rồi suýt chút nữa mất đi ý thức."
"Tự dưng bị dọa, hơn nữa thể lực lại yếu đuối, nên choáng ấy mà," Úc Sâm cọ cọ làn da ôn nhuận trên môi, sâu sắc cảm thấy đây quả thực là thứ muốn gắn bó nhất, cũng không quá để ý đến thương thế, "Anh có thể cảm nhận được vết thương không sâu, chẳng phải hiện tại máu đã ngừng chảy sao?"
Dù cho kiệt lực che giấu, nhưng Úc Sâm vẫn phát hiện ra giọng nói của Tư Tuyên Dương không khác gì tay anh, đều run đến không dừng được, ẩn chứa một nỗi khủng hoảng không thể bỏ đi: "Không, vẫn chảy."
"Không thể......" Thân thể Úc Sâm từng đợt rét run, đột nhiên cảm thấy tình huống có chút giống với lúc bị Lance cắn cổ hút máu, không tự giác run lên trong lòng Tư Tuyên Dương, ho nhẹ hai tiếng, thanh âm càng ngày càng yếu, "Chẳng lẽ trong thế giới đồng hồ treo tường, tốc độ đông máu khác với bên ngoài? Không đúng, trước đây chân em cũng từng bị thương, không có xảy ra tình huống máu chảy không ngừng khụ khụ khụ khụ......"
"Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện," Tư Tuyên Dương cúi đầu hôn khóe miệng Úc Sâm, trái tim hoảng loạn đập mạnh trong lồng ngực lộ rõ bất an của hắn, "Hai người Tư Nam đi tìm băng gạc với thuốc, anh đừng sợ, đừng sợ......"
- - thật ra nghe cái ngữ khí cường điệu lặp lại một câu này, em tựa hồ sợ hơn cả anh.
Úc Sâm không tiếng động thở dài, nhưng lúc này anh vô lực nói chêm chọc cười hòa hoãn không khí, thân thể rét run không ngừng mềm xuống, chỉ muốn làm ổ trong lòng Tư Tuyên Dương, mãi mãi không đứng dậy.
......
"Đến liền! Anh tìm được băng gạc với thuốc xịt cầm máu! Úc ca sao rồi?" Giọng nói của Tư Nam mơ mơ hồ hồ truyền từ ngoài xa, truyền đến trong đầu Úc Sâm, anh nghe tiếng, nhất thời lại rất khó khăn để sắp xếp mấy từ đó thành một câu, lý giải rõ ràng.
Sau một lúc lâu, anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, dường