"Đáng tiếc thùng nhỏ quá, nếu không dù thế nào anh cũng phải tắm uyên ương với em."
Giọng nói của Úc Sâm rất nhẹ, một đám chữ giống như lông chim bị gió thổi tán, lại chính xác chọc vào tim của Tư Tuyên Dương, khiến huyết nhục trên đầu quả tim của hắn nhột đến co lại thành một cục, động nhẹ liền dâng lên cơn chua xót đau đớn không ngăn được.
Tư Tuyên Dương nâng lên đôi mắt chưa giấu hết tơ máu khiến người sợ hãi kia, ảnh ngược bên trong là khuôn mặt tái nhợt suy nhược của Úc Sâm.
Trái tim đau đớn không tự chủ, hắn miễn cưỡng cười: "Chỉ chủy bào (1) có ích gì, mỗi lần đều nói thật sự tự phụ, khi em muốn cởi quần áo thật, anh lại lấy tay che mắt."
[(1) Chủy bào: tóm tắt là khoe khoang, trêu chọc, công kích....]
Vừa nói, một bên vừa ôm Úc Sâm ra khỏi thùng.
Nước lạnh rất nhanh, khó khăn lắm mới xua tan được hàn khí ngoài thân, nếu ngâm lâu, sợ là sẽ lộng xảo thành chuyết (2), khiến hàn khí thâm nhập càng sâu.
[(2) Lộng xảo thành chuyết: Biến khéo thành vụng; lợn lành chữa thành lợn què; chữa tốt thành xấu.]
Hắn giúp Úc Sâm mặc quần áo, đặt lên giường dựa tường, dùng chăn bọc kín mít.
Úc Sâm không có sức, mềm nhũn tùy hắn an bài, sau khi bị nhét vào ổ chăn, uể oải nâng mí mắt, từ dưới nhìn lên Tư Tuyên Dương, thiêm thiếp nói: "Em cũng nên đi tắm nước ấm đi, lại không phải làm bằng sắt, sính anh hùng cái gì...."
Có lẽ bởi vì đã vào ổ chăn, tinh thần liền không vững nữa, giọng nói ngày càng nhỏ, hô hấp ngày càng nhẹ, mấy chữ sau Tư Tuyên Dương phải tiến sát bên môi anh mới có thể nghe thấy.
Đặt lên môi anh một chiếc hôn sâu, Tư Tuyên Dương vén tóc giữa trán anh, thấp giọng nói: "Em biết rồi, anh an tâm ngủ đi."
Sau khi đứng dậy, Tư Nam và Lạc Vũ cũng trở về phòng, Tư Tuyên Dương qua loa tắm rửa, lau thân thể đến ấm áp dễ chịu, mới lặng yên về phòng, chui vào giường ngủ bên cạnh Úc Sâm.
Nhiệt độ khi bên cạnh Úc Sâm hơi lạnh đúng với dự đoán, cho dù lúc nãy Tư Tuyên Dương đã dùng nhiều thời gian để lau khô, ổ chăn vẫn không thể giữ ấm cho anh, do thân nhiệt hơi thấp, tay chân bất giác cuộn tròn, cuộn mình thành một cục, trong lúc ngủ mày còn nhíu lại, dường như cực kỳ khó chịu.
Tư Tuyên Dương vươn tay, vớt lấy người đưa vào lòng, kín kẽ ôm chặt, tay chân giao triền, hô hấp đan xen, đem nhiệt lượng trong cơ thể không ngừng truyền qua.
Nhiệt lượng trên người hắn đối với Úc Sâm có thể nói là nóng bỏng, trong mơ phảng phất như bị một ngọn lửa giam cầm, còn bị ép duỗi người, bị ngọn lửa này vây khốn, cắn nuốt xâm chiếm.
Đôi môi hơi lạnh của Úc Sâm đặt bên vai của Tư Tuyên Dương, nỉ non nói mớ vài tiếng yếu ớt vỡ vụn.
Đêm dài.
......
Không biết qua bao lâu, giữa nửa tỉnh nửa mê, Úc Sâm cảm thấy mình dường như rơi vào một bãi bùn lắng không có điểm tựa, không thể chạy thoát.
Anh giãy giụa suy nghĩ, trong đầu chậm rãi ý thức được đây là mơ, cuộc vùng vẫy này có nghĩa là ý thức trong tâm trí đang thanh tỉnh, nhưng không thể mở mắt.
Anh khó chịu vặn vẹo thân thể, hình như lại càng lún sâu vào, bị gắt gao nuốt chửng, mí mặt nặng tựa ngàn cân, cuối cùng lại không thể mở ra nữa.
"Ưm......"
Thở dốc mang theo nhiệt khí nóng bỏng ở miệng mũi giữa dòng chuyển, anh gian nan ho khan, thân thể dường như mềm thành một bãi bùn, hòa hợp nhất thể với nước bùn, dần dần chìm xuống, chìm vào bóng tối, cho đến khi hít thở không thông.
Trong vài giây thiếu oxy kia, Úc Sâm thậm chí còn cảm thấy linh hồn của mình thoát ly thể xác, lơ lửng bay trên không trung.
Rồi sau đó không biết chuyện gì xảy ra, bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, linh hồn chợt nặng hơn nhanh chóng rơi xuống, đông một tiếng, tựa như có một tiếng chuông vang trong đầu anh, khiến cho anh bỗng nhiên mở to mắt.
"Khụ khụ khụ khụ --!"
Úc Sâm dồn dập thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó bất hợp lý, anh chưa kịp cẩn thận nghiền ngẫm trận khác thường kia, tầm mắt chợt dừng lại.
- - nương theo ánh trăng chiếu xuyên cửa sổ ngoài boong tàu, anh thấy trong một góc tối nơi chân giường, giờ phút này đang lẳng lặng lơ lửng một bóng dáng.
Có chút giống bóng người.
Anh nửa chống thân thể, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm bóng đen kia, nhẹ giọng hỏi: "Ai đó?"
Trong góc truyền ra tiếng cười nhẹ, trong đêm khuya thanh tĩnh hiện ra vài phần quỷ dị, nhưng lại không khó nghe, ngược lại, thanh âm này nghe cực kỳ thanh tao dễ chịu, nghe vào tai, thân thể bất giác tê dại trong chớp mắt.
Úc Sâm thu ánh mắt, ngón tay tái nhợt chậm rãi nắm chặt chăn, nhìn qua phía bên cạnh, ba người Tư Tuyên Dương đều ngủ say, cho dù anh vừa mới lên tiếng, cũng không bị kinh động, càng không có bất luận dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Bóng đen lâng lâng rơi xuống đất, tiếng bước chân nhỏ nhẹ hầu như không nghe thấy, đi về phía trước vài bước, từ góc tối ra đến ánh trăng.
Vẻ mặt của Úc Sâm hơi sững sờ trong chốc lát.
Bóng người kia không phải vẻ ngoài ác quỷ như trong tưởng tượng, mà là một dáng người dung mạo cực kỳ xuất sắc, thậm chí có thể nói đó là cô gái khiến người kinh diễm.
Mũi chân lộ ra chấm đất, nhược liễu phù eo (3), toàn thân trắng bạch, trên người chỉ có một màn sa mỏng, được ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như phủ thêm một tầng ánh bạc, mi mục như họa, con ngươi màu u lam (4) như đại dương, đôi mắt hơi rũ xuống, sóng mắt lưu chuyển, nhu nhược ngây thơ động lòng người lại lộ ra một chút dụ hoặc nhiếp tâm nhân phách.
[(3) gốc là nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.
Yêu là eo.]
[(4) U lam: xanh nước biển đậm, để nguyên nghe hay hơn ~]
Cô gái nhìn anh chằm chằm, chợt khẽ cười, thanh âm như chuông bạc động lòng người, vươn người ra, cánh tay mềm mại không xương kéo sa mỏng lay động, Úc Sâm giữa bàng hoàng lại cảm nhận được sa mỏng kia phất qua mặt anh, ngay cả cảm giác mềm nhẹ cũng cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Nhưng cô gái này rõ rằng đứng ở chân giường, khoảng cách cũng không gần.
Cánh mũi nhẹ động, anh ngửi thấy mùi nước biển, khác với mùi ẩm ướt trong phòng, khiến yên tâm, trầm tĩnh, rất dễ ngửi.
Giữa cơn hoảng thần của anh, cô gái đột nhiên cử động.
Mũi chân cô vừa nhấc lên, như một đám mây mềm nhẹ mà bay lên, không trọng lực, bỗng chốc bay đến trước mặt Úc Sâm, đối diện với chóp mũi của anh.
Lại tiến về trước một chút, là có thể thân mật