Lão già kia nhón chân nhảy vọt ra xa mấy mét.
Tiền Cẩm Lâm chỉ mất vài bước liền đuổi kịp, tiếp tục cố gắng đoạt lại tờ giấy.
Đối phương nghiêng người một cái, bất chợt tung đấm vào sau lưng cô ta.
Sau đó, lại tiếp tục tung thêm một cú đấm nữa.
Tiền Cẩm Lâm đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lão già kia nở nụ cười lạnh.
“Chỉ dựa vào cô mà cũng đòi cướp đồ trong tay tôi sao?”
“Bảo với Trần Thiên Hạo, muốn tìm lại nửa sau cuốn nhật ký thì tới nhà họ Bạch ở Đế Đô tìm tôi”.
Nói xong, lão ta thoắt cái liền biến mất dạng.
Tiền Cẩm Lâm giãy dụa muốn đứng bật dậy, thế nhưng lồng ngực đau quá nên không làm gì được.
Cô ta vội vàng bấm số gọi cho anh.
Trong nhà đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, giờ lành rước dâu đã tới.
Trần Thiên Hạo bước ra khỏi phòng.
Anh mặc một bộ vest ôm người gọn gàng, dáng người cao lớn khôi ngô, đẹp trai ngời ngời.
Bỗng chuông điện thoại reo lên.
Anh mở điện thoại nhìn thoáng qua, thấy người gọi tới là Tiền Cẩm Lâm.
Anh khẽ nhíu mày, quyết định không nghe.
Nhưng khi anh đi ra khỏi đại viện, giây phút định bước lên xe thì lại hốt hoảng trông thấy cô ta đang nằm rạp trên mặt đất ở ven đường đang cố gắng gọi điện cho mình.
Sắc mặt của anh khẽ biến đổi.
Anh rất do dự, lại sợ cô ta cố tình lừa mình để làm hỏng đám cưới.
Anh bèn ấn nút nghe máy, lạnh lùng hỏi.
“Tiền Cẩm Lâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Vừa nói, anh vừa quan sát hành động của cô ta, bên tai vang lên giọng nói yếu ớt.
“Thiên Hạo, mau, mau đuổi theo ông ta.
Ông ta đang giữ nửa sau của cuốn nhật ký!”
Nghe thấy thế, anh không khỏi kinh ngạc.
Anh sải bước đi tới trước mặt tài xế lái xe hoa, kéo gã ta xuống rồi leo lên ghế lái.
Trong ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, anh cua gấp một vòng rồi đỗ lại ở gần chỗ Tiền Cẩm Lâm bị ngã.
Anh bước xuống, bế cô ta lên xe rồi lái thật nhanh về phía trước.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Trần Thiên Hạo vốn phải đi rước vợ, thế nhưng lúc này đây anh lại bế một cô gái xa lạ rời đi.
Anh làm như vậy thì phải ăn nói như thế nào với nhà họ Lưu?
Đủ mọi tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Bà Trần đi tới, nghe thấy có tiếng xì xào ầm ĩ, bèn quay sang hỏi Trần Vĩnh Hằng.
“Chú hai, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của ông ta có chút khó coi: “Chị dâu, Thiên Hạo lái xe hoa dẫn theo một cô gái bỏ đi rồi”.
“Cái gì?”
Bà Trần giật mình kinh hãi.
Sau đó đưa mắt dõi theo hướng anh vừa đi.
“Thằng bé không phải là người không biết phân biệt phải trái.
Nó đi vào lúc này chắc chắn là vì có chuyện quan trọng gì đó”.
“Chú hai mau mời mọi người trở về ăn tiệc, nhớ là phải ổn định đám đông”.
Trần Vĩnh Hằng nhanh chóng sắp xếp khách khứa quay về chỗ ngồi dùng bữa.
Chiếc xe hoa lao như bay trên đường lớn.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo trở nên âm trầm, liên tục đảo mắt nhìn sang lối đi bộ ở hai bên đường.
Không hề phát hiện ra kẻ khả nghi nào.
“Chắc cô biết rõ cái giá phải trả khi lừa gạt tôi là gì”.
Khóe môi Tiền Cẩm Lâm có vết máu nhàn nhạt.
Cô ta cắn răng cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trong người, khó nhọc cất tiếng nói.
“Tại sao tôi lại phải lừa gạt anh?”
“Trong lòng anh, tôi là loại người như vậy sao?”
“Người cô nói có ngoại hình như thế nào? Đã nói những gì với cô?”
Giọng nói của anh vô cùng nghiêm nghị.
Nếu có thể tìm được người này, có lẽ anh sẽ có thể làm sáng tỏ hoàn toàn chân tướng gây ra cái chết của bố mình.
“Tôi không nói rõ được”.
“Trông ông ta có vẻ nghèo túng, tuổi tác khá cao, tóc bạc trắng, trên mặt…”
“Ông ta giơ ra mấy tờ giấy ố vàng, nói đó là nửa sau của cuốn nhật ký, chứa đựng chân tướng mà anh đang muốn tìm kiếm.
Tôi định đoạt lại nhưng tôi không phải đối thủ của ông ta, còn bị đánh trả”.
Tiền Cẩm Lâm gian nan nói, vẻ mặt đau đớn.
Thế nhưng đi suốt một quãng đường dài mà vẫn không thấy bóng dáng của người mà cô ta miêu tả đâu cả.
“Cô có chắc là ông ta đi bộ về phía này không?”, Trần Thiên Hạo lại gặng hỏi.
Trong lòng anh bỗng thấy sốt ruột một cách khó hiểu.
Anh đang cách sự thật rất gần rồi.
Tiền Cẩm Lâm gật đầu đáp: “Sau khi đánh ngã tôi, ông ta đã đi bộ, nhưng chưa chắc ông ta đã không gọi taxi sau đó”.
Hai người cứ đi mãi đến ngã tư, người đi đường vô cùng tấp nập.
Hơn nữa, xe cộ qua lại nối liền không dứt, khó có thể tìm kiếm tung tích của một người nào đó.
Trần Thiên Hạo đỗ xe lại, giận dữ đập mạnh hai tay xuống tay lái.
Anh trông thấy ở gần đó có bệnh viện, bèn đạp mạnh chân ga đưa Tiền Cẩm Lâm tới