“Kính coong!”
Chuông cửa ngoài cổng biệt thự đột nhiên réo lên.
Hai người giật mình kinh ngạc.
Tiền Cẩm Lâm lưu luyến buông tay khỏi người Trần Thiên Hạo.
Cô ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Hoa Nhụy lại tới nữa?
Sắc mặt cô ta trở nên rét lạnh, quay người đi mở cửa.
“Rốt cuộc cô muốn gì vậy hả?”
Vừa mới dứt lời, cô ta liền bị người xuất hiện ở ngoài cửa làm cho sững sờ.
Người tới là nhóc 13, và cả Bạch Hổ.
Hai người ngơ ngác không hiểu Tiền Cẩm Lâm nói vậy là có ý gì.
Sắc mặt nhóc 13 dần trở nên khó coi.
“Ở đây không chào đón tôi, tôi muốn về nhà”.
Dứt lời, thằng bé giật tay Bạch Hổ ra hiệu.
Tiền Cẩm Lâm áy náy kéo thằng bé về.
“Nhóc 13, chị thật sự rất xin lỗi.
Không phải chị nói em đâu, tại vừa nãy có một người rất đáng ghét cứ đến làm phiền bọn chị”.
Nhóc 13 nhưn nhó bị cô ta kéo vào trong nhà.
Vừa trông thấy Trần Thiên Hạo, thằng bé lập tức mừng rỡ.
Vùng vẫy khỏi tay của cô ta, chạy tới trước mặt anh.
“Bố nuôi!”
Anh mỉm cười gật đầu nhìn cậu con trai nuôi gầy gò.
“Bố nuôi, con nghe chú Thanh nói bố bảo con đến để bàn chuyện quan trọng.
Có chuyện gì thế ạ?”
Anh nhìn thoáng qua Tiền Cẩm Lâm, bắt gặp ánh mắt chờ mong của cô ta.
Sau đó anh lại nhìn sang nhóc 13, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Cất giọng nói.
“Mười ba, bố bảo con tới đây là vì con còn quá nhỏ tuổi, chưa thể đi lính.
Từ nay con sẽ sống ở đây”.
Vẻ mặt của thằng bé tràn đầy thất vọng.
Tuy nhiên, thằng bé lại không thể làm trái lời bố nuôi.
Chỉ có thể im lặng gật đầu.
Lúc đầu Trần Thiên Hạo định để nhóc 13 tham gia đội quân Đông Hoang chỉ là vì lòng thương hại.
Thì giờ đây sau khi đã tiếp xúc được một thời gian.
Anh lại càng yêu quý đứa trẻ này.
Nhất là mẹ anh cũng rất yêu thương nhóc 13.
Vì vậy, anh quyết tâm làm một người bố nuôi thật tốt.
Anh định để thằng bé ở lại đây với Tiền Cẩm Lâm, đồng thời cho thằng bé đi học như bạn bè đồng trang lứa.
Nhóc 13 vẫn còn nhỏ.
Không biết Đông Hoang mang ý nghĩa như thế nào, chỉ muốn tìm mọi cách chạy trốn khỏi đây.
Nhưng anh lại muốn cho thằng bé một cuộc sống tự do, độc lập.
Nhóc 13 vẫn hơi xa cách với Tiền Cẩm Lâm.
Đương nhiên anh không mong hai người họ sẽ sống với nhau như vậy.
Anh bèn gọi nhóc 13 vào trong phòng sách.
“Con có biết mục đích bố gọi con đến đây là gì không?”
Thằng bé gật đầu.
“Bố muốn con sống chung với chị Cẩm Lâm”.
“Vậy con thấy sao?”
“Con không muốn, con muốn ở cùng với bà nội”, thằng bé nghiêm túc đáp.
Anh thở dài thườn thượt, giọng điệu sâu xa nói.
“Bố cũng không ép buộc con.
Nhưng bố phải nói cho biết một chuyện, sau đó con muốn ở lại hay không thì tùy con”.
Tiếp đó, anh kể lại toàn bộ chuyện bọn anh phải vất vả lấy thuốc cứu thằng bé như thế nào cùng với sự hi sinh của Tam Nha Tử.
Tất nhiên, anh cũng không kể chuyện mình đã bị Tam Nha Tử phát hiện ra là chiến thần.
Anh nói ra không phải để khiến nhóc 13 cảm thấy áy náy.
Mà để thằng bé học được sự biết ơn.
Hai mắt anh sáng bừng.
“Con không biết Cẩm Lâm đã phải hi sinh vì con nhiều như thế nào đâu.
Không lẽ con không thấy lạ vì sao cô ấy phải ở lại đây à?”
Trong lòng nhóc 13 cực kỳ chấn động.
Nhất là khi nghe nói tới cái chết của Tam Nha Tử.
Thằng bé không ngờ một người xa lạ lại chịu hi sinh mạng sống để cứu mình.
Thằng bé lắc đầu.
Anh thở dài thườn thượt.
“Vì để cứu con, Cẩm Lâm bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, hiện giờ sức khỏe không tốt, phải tĩnh dưỡng lâu dài.
Nếu không nghỉ ngơi tốt, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng”.
“Vậy nên, con có hiểu ý của bố không?”
Nhóc 13 cúi đầu, mím môi thật chặt.
Một lúc lâu sau, thằng bé khẽ gật đầu.
Có thể nhìn thấy vài giọt nước mắt lăn xuống từ má thằng bé.
Cho dù nhóc 13 vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Tiền Cẩm Lâm hại chết mẹ mình nhưng trái tim của thằng bé cũng không phải là sắt đá.
Thằng bé vẫn luôn ghi tạc mọi chuyện Tiền Cẩm Lâm làm cho mình.
Cho dù đã không còn thù hận nhưng lời cảm ơn lại không thể nói ra thành tiếng.
“Vậy, con phải ở đây đến khi nào?”
Nhóc 13 đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh hỏi.
Trong ánh mắt của thằng bé vẫn còn một chút không tình nguyện.
“Nếu không có gì bất ngờ, con