Sau khi chuyển tiền, Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy rời khỏi trường.
Sau khi đi được một đoạn, có một thanh niên lái mô tô lao ra khỏi ngõ.
Tiếng bô mô tô cứ rầm rầm như tiếng sấm vậy.
Ba chiếc xe, sáu thanh niên nhìn Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy, hơi sững sờ.
Anh chàng tóc ngắn màu vàng dẫn đầu đỗ chiếc mô tô trước mặt hai người.
"Hoa Nhụy, hôm nay em không đi làm à?"
"Anh ta là ai?"
Hắn khó chịu soi xét Trần Thiên Hạo.
"Phùng Bân, anh muốn làm gì, mau thả tôi đi".
Hoa Nhụy đẩy xe Phùng Bân ra, đẩy hắn lùi về sau mấy bước.
Vẻ mặt Phùng Bân có hơi buồn bực, hắn nhìn Hoa Nhụy lại nhìn Trần Thiên Hạo, trên mặt hiện lên vẻ ác độc.
Hắn lạnh lùng nói.
"Hoa Nhụy, nhà anh cho bố em một triệu tiền sính lễ, em là vợ anh, chẳng nhẽ anh không thể quản việc em đi với một thằng đàn ông khác sao?"
"Bố tôi cầm tiền của các người chứ không phải tôi".
Hoa Nhụy tức giận nói.
Hơn nữa lời Phùng Bân nói khiến cô cảm giác mình như một món hàng, hơn nữa cũng khiến Trần Thiên Hạo biết cô bị mua bán như vậy.
"Bố em cầm đồng nghĩa với việc em cầm, em còn không chịu thừa nhận sao?"
Phùng Bân nổi giận, hắn vứt mô tô sang một bên sau đó tóm lấy tay Hoa Nhụy.
Bốn người bên ngoài cũng dựng mô tô lại, bao vây lấy Trần Thiên Hạo, ngăn anh làm mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.
Hoa Nhụy cố gắng giãy khỏi tay Phùng Bân.
Nhưng Phùng Bân dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, cô ta dùng hết sức cũng vô ích.
Cổ tay giãy giụa đến mức sưng đỏ.
Lúc đầu Phùng Bân chỉ hơi nổi giận, sau đó nhìn thấy Hoa Nhuỵ giãy giụa, cơ thể trong bộ đồng phục lộ ra, khiến hắn không kìm được nuốt nước bọt.
Hắn dùng sức kéo Hoa Nhụy vào lòng.
Đám này chẳng được tính là côn đồ.
Trần Thiên Hạo thậm chí chẳng thèm ra tay dạy bọn chúng một bài học.
Nhưng tên nhãi này có hơi quá đáng, anh không thể không ra tay được.
Vóc dáng cao lớn bị mấy người nhìn chằm chằm, anh tùy tiện đẩy ngã bọn chúng.
Trần Thiên Hạo tiến lên, xách cổ áo Phùng Bân, nhấc hắn lên.
"Thả cô ấy ra".
Trần Thiên Hạo khinh bỉ nói.
Phùng Bân sợ đến mức toàn thân run rẩy, liền thả Hoa Nhụy ra.
"Mày, mày thả tao ra".
"Mày biết bố tao là ai không, bố tao là Lão Hắc".
"Lão Hắc?"
Trần Thiên Hạo sững sờ.
"Đen lắm sao?"
Hoa Nhụy từng chứng kiến thực lực của Trần Thiên Hạo, ngay cả gia chủ Châu Minh của gia tộc hạng hai ở Nam Thành nhìn thấy Trần Thiên Hạo cũng phải dập đầu thì sao có thể để ý một tên trùm thôn như này.
Cô ta xoa cổ tay sưng phồng của mình, sau đó tiến lên giải thích.
"Lão Hắc là tên ác bá ở trong thôn, nhưng ông ta không đen".
Nói xong liền không kìm được mỉm cười.
Anh vứt Phùng Bân xuống đất, sau đó quát.
"Cút"
Phùng Bân sợ hãi nhấc mô tô lên, bỏ chạy thật xa.
Miệng không quên nói mấy câu chửi thề.
"Thằng nhãi, mày đợi đấy, bố tao sẽ cho mày biết tay".
"Bố mày?"
"Lão Hắc sao?"
Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.
Bây giờ loại người nào cũng muốn chém anh nhỉ.
Sau khi Phùng Bân rời khỏi, sắc mặt Hoa Nhụy vô cùng khó coi.
Cô ta cảm thấy bối rối, không nhịn được nói.
"Anh Trần, tôi không phải vợ hắn".
Trần Thiên Hạo mỉm cười.
"Cô là vợ ai không cần phải giải thích với tôi".
Hoa Nhụy bị nói cho đỏ mặt, cảm thấy lời giải thích của mình là dư thừa.
Trần Thiên Hạo ngừng cười, không nhịn được hỏi.
"Sao cô lại bị bố cô bán cho người khác vậy?"
“Tôi..."
"Bố tôi là một tên bợm rượu, cũng là một tên ham tiền thích lợi dụng người khác".
Hoa Nhụy do dự, không kìm được thở dài nói.
Khóe mắt cô ta ửng đỏ.
"Bởi vì nghiện rượu, mẹ tôi đã bỏ đi từ lúc tôi còn nhỏ.
Anh tôi cũng không chịu nổi, đi ở rể nhà khác".
"Tôi cũng định đi".
"Nhưng tôi không nỡ để ông ấy lại một mình".
Nói xong, nước mắt cô ta tuôn rơi, như những viên ngọc trai.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Trần Thiên Hạo phát hiện ra những người phụ nữ anh quen đều có tuổi thơ chẳng mấy tươi đẹp.
Nghĩ đến sau này có lẽ anh còn phải nhờ cô ta chăm sóc Tiền Cẩm Lâm cùng nhóc 13.
Trần Thiên Hạo quyết tâm phải giúp cô ta.
"Nếu cô đã quay về rồi, hay là đưa tôi đến nhà cô xem sao?"
Hoa Nhụy lắc đầu.
"Đến nhà tôi?"
"Thôi, đừng, nhà tôi