Lưu Cảnh Minh sợ hãi, vội né tránh ánh nhìn của Trần Thiên Hạo, rồi lại lén liếc mắt nhìn cô gái áo đen bên cạnh.
Ông ta nói:
"Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu có đủ năng lực bảo vệ Tiểu Nguyệt, nhưng cậu không hiểu, kể cả khi cậu thực sự lấy được thư chứng hôn từ Chiến thần Đông Hoang thì người nhà họ Lưu cũng sẽ không chịu giữ lời đâu".
"Nếu ông ta dám bội ước, tôi nhất định sẽ diệt cả nhà họ Lưu", Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
"Nhà họ Lưu thì không đáng sợ, đáng sợ là nhà họ Tiền.
Nếu như cậu thành công thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ cướp mất con dâu nhà họ Tiền, vậy cậu còn cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho cậu với con bé sao?"
"Cho nên, Tiểu Nguyệt nhất định phải rời khỏi nơi này".
Lưu Tiểu Nguyệt tỉnh táo lại.
Cô hít sâu một hơi.
Thật ra, đã bao năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy bố mình lo nghĩ cho mình.
Có lẽ, theo tính cách của ông ta, có thể tranh thủ ban đêm tới đây báo cho mình chuyện này hẳn là đã lấy hết toàn bộ dũng khí.
Hẳn mấy năm nay ở nhà họ Lưu, Lưu Cảnh Minh vẫn luôn khom lưng luồn cúi mà sống, bị con trai ruột đối đãi như đối đãi với một con chó mà thôi.
Nghĩ tới đó, lòng cô chợt nảy lên một nỗi chua xót khôn kể.
"Ý tốt của ông, tôi xin nhận, nhưng tôi sẽ không đi đâu cả, tôi tin vào Thiên Hạo, anh ấy sẽ không để tôi bị người ta cướp đi".
Lưu Tiểu Nguyệt kiên định nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Lưu Cảnh Minh thở dài, lòng đầy thương xót vì hai đứa trẻ này quá thiếu hiểu biết.
"Hai đứa không biết nhà họ Tiền lợi hại thế nào.
Toàn bộ thế lực ngầm của Nam Thành này đều nằm trong tay nhà họ Tiền.
Chớ nói nhà họ Lưu, ngay cả ba gia tộc lớn khác của Nam Thành cũng không dám chính diện đối đầu với nhà họ Tiền đâu".
"Mấy năm nay, vì có hợp tác làm ăn nên bố cũng có lui tới với họ, cũng từng chứng kiến bọn họ hãm hại chôn sống đối tác làm ăn".
"Bọn họ thực sự rất tàn nhẫn, bố không muốn để con gặp bất kì nguy hiểm nào".
"Tiểu Nguyệt, bố xin con đấy, đi mau đi thôi".
Lưu Tiểu Nguyệt nghe nói thế, sắc mặt thoáng chút bất an.
Những lời Lưu Cảnh Minh nói quả thực đã làm cô hơi sợ hãi.
Cô sợ làm liên lụy đến nhà họ Trần.
Đặc biệt là, sợ làm liên lụy đến Trần Thiên Hạo.
Cô thực sự không thể ngờ tới, nay mình lại phải đối mặt với khốn cảnh quẫn bách đến như vậy.
Gian nan khổ sở chờ đợi Trần Thiên Hạo suốt năm năm, vốn tưởng từ nay sẽ bước vào những tháng ngày hạnh phúc ngọt ngào...
Nào ngờ, lại có một mối nguy lớn hơn nữa đang đợi cô phía trước.
Lưu Tiểu Nguyệt cắn chặt môi, liếc mắt nhìn Trần Thiên Hạo một cái.
"Thiên Hạo..."
"Tiểu Nguyệt, việc này cứ để anh xử lí, em chỉ cần yên tâm ở nhà cùng mẹ anh là được".
Sau đó, anh nhìn sang phía Lưu Cảnh Minh.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng lên tiếng:
"Lưu Cảnh Minh, Tiểu Nguyệt sẽ không đi đâu hết, mà cũng sẽ không có bất kì nguy hiểm nào có thể đe dọa đến cô ấy cả".
"Ông có thể đi được rồi".
Lưu Cảnh Minh còn muốn nói điều gì, Chu Tước đã bước đến chắn trước mặt ông ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
"Tiểu Nguyệt, bố có lỗi với con".
Lưu Cảnh Minh bất đắc dĩ thở dài, quay người rời đi.
Nhìn theo bóng Lưu Cảnh Minh càng lúc càng xa, Lưu Tiểu Nguyệt bỗng quyết tâm.
Cô chợt kêu to:
"Bố, bố đừng đi".
Lưu Cảnh Minh chấn động cả người, hai mắt trợn trừng, như không thể tin nổi.
Một chữ "bố" đã khiến cõi lòng ông ta hoàn toàn tan vỡ.
Mười năm rồi, từ khi mẹ Tiểu Nguyệt qua đời, ông ta đã không còn được nghe con gái mình gọi một tiếng "bố".
Nước mắt Lưu Cảnh Minh tuôn rơi, sắc mặt hưng phấn vô cùng.
Lưu Tiểu Nguyệt bước tới, nhìn Lưu Cảnh Minh, mắt cũng ươn ướt.
Có điều, nhiều năm xa lạ vẫn khiến lòng cô còn nhiều ngăn cách.
Vì thế, lúc này cô mới kìm nén được, không đến nỗi phải bưng mặt khóc to vì cảm xúc bùng nổ.
Sụt sịt mấy tiếng, Lưu Tiểu Nguyệt lau nước mắt, nghiêm túc nói:
"Con có một việc muốn nhờ bố".
"Con nói đi, chớ nói một việc, kể cả là một trăm việc bố cũng sẽ làm cho con", Lưu Cảnh Minh kích động nói ngay.
"Con, con muốn thành hôn với Thiên Hạo ngay đêm nay".
Lưu Tiểu Nguyệt cắn môi, cuối cùng cũng lấy can đảm thốt lên điều mà cô đã chôn giấu trong lòng bấy lâu.
Trước đây, cô từng chờ mong bố sẽ thay mình chọn ngày...
Nhưng nay, khi đã biết được giao dịch giữa nhà họ Lưu và nhà họ Tiền, cô biết mình không thể đợi được nữa.
Cô sợ mình không đợi được đến ngày đó.
"Được, bố đồng ý", Lưu Cảnh Minh gật đầu.
Trần Thiên Hạo ngây người như bị sét đánh trúng, trong đầu ong ong lên.
Anh thật không ngờ, Lưu Tiểu Nguyệt lại bỗng nhiên nảy ra ý định này.
Điều này khiến anh sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy bối rối.Đọc nhanh tại Tamlinh247
"Tiểu Nguyệt, như thế, có phải hơi nóng vội rồi không?"
"Thiên Hạo, anh không muốn kết hôn với em sao?", Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
"Muốn chứ".
"Nhưng không phải hôm nay, càng không phải lúc này".
"Anh muốn chọn ngày lành tháng tốt, đường đường chính chính đón em từ nhà họ Lưu về".
"Bất kể kẻ nào dám cản trở anh, anh sẽ khiến bọn chúng đều không thấy được ánh