Đông Hoang Thần Vương

Chương 324


trước sau

Chương 324

Trong xưởng.

Ánh trăng mờ mờ len lỏi vào khu nhà xưởng qua kẽ hở của lớp ngói đổ nát trên nóc nhà xưởng.

Để lộ những hoa văn rất lạ trên sàn.

Một cơn gió đêm oi ả ùa đến, xào xạc thổi tung mớ rác trong xưởng, tạo nên một bầu không khí khá đáng sợ.

Chu Tước không ngừng sục sạo những góc nhà đen kịt, muốn tìm ra lối vào bí mật.

Trần Thiên Hạo đứng ở trước cửa, ánh trăng từ ngoài rọi vào.

Được bao phủ bởi ánh sáng vàng của vầng trăng, vóc dáng cao to ấy trông hệt như một vị thần hạ phàm.

Kẻ Ác không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy.

Thính lực đã được rèn luyện mấy ngày qua, giờ đã được phát huy tác dụng. Kẻ Ác mò mẫm lên tấm tôn rồi gõ thật nhẹ nhàng.

Cứ tiếp tục như vậy trong vài giờ, bỗng nhiên, một âm thanh rỗng vang lên từ đầu ngón tay hắn.

“Ở đây!”

Kẻ Ác khẽ nhếch môi, vẫy tay với Trần Thiên Hạo trong bóng tối.

Cùng lúc ấy, Chu Tước cũng nhìn thấy động tác của hắn, nghe vậy bèn chạy đến.

Chờ hai người kia đến gần, Kẻ Ác bèn chạm lên bốn phía của phiến đá rỗng ấy, chẳng mấy chốc đã mò được dấu vết của chữ X rất đặc biệt.

Đây là ký hiệu phòng bí mật của Ám Dạ. Ít nhất là họ ký hiệu như vậy ở Nam Thành.

“Chắc chắn là ở đây”.

Kẻ Ác gật đầu nói.

Vẻ mặt của Trần Thiên Hạo hơi đanh lại.

“Cậu khẳng định đây là phòng bí mật của Ám Dạ?”

Kẻ Ác

khẽ gật đầu.

Trần Thiên Hạo hơi ngạc nhiên. Không ngờ Nam Thành vẫn có căn cứ và người của Ám Dạ. Hơn nữa, người này còn biết hai năm rõ mười mọi chuyện về anh.

Kẻ Ác kích hoạt cơ quan, phiến đá liền chầm chậm mở ra.

Ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong, kia là bậc thềm của con đường dẫn xuống lòng đất.

Kẻ Ác dẫn đường, vừa mò mẫm vách tường hai bên đường đi. Trần Thiên Hạo đi ngay sau hắn, Chu Tước cũng theo rất sát, liên tục chú ý đến sự thay đổi phía sau mình.

Đi đến cuối đường, mùi trà Long Tỉnh xộc vào mặt họ.

Cả ba đi đến một gian phòng không quá lớn ở cuối đường, có một chiếc giường, một cái bàn làm việc với chiếc đèn bàn còn sáng.

Dưới ánh đèn là một tách trà đang toả hơi nóng, nước trà vẫn còn đầy.

“Người, vừa mới đi khỏi thôi!”

Kẻ Ác bước tới và bắt đầu gõ nhẹ xung quanh bức tường, tìm xem có cánh cửa bí mật nào không.

Đôi mắt của Trần Thiên Hạo lại bị thu hút bởi bàn làm việc. Anh đi thẳng đến bàn, cầm mấy quyển sách trên bàn và nhẹ nhàng giở ra xem.

Trong quyển sách về bí mật của loài sói, anh nhìn thấy một con sói xuống núi đã được khoanh tròn bằng bút đỏ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện