Đông Hoang Thần Vương

Chương 332


trước sau

Chương 332

“Đánh cho nó một trận rồi quẳng xuống biển cho cá ăn”.

Khâu Giang đắc ý cười lạnh, lôi ra một con dao sáng loáng từ bên hông.

Tiêu Mị Mị sợ ngây người.

“Các cậu, các cậu không thể giết người được”.

“Mày không muốn chết thì cút sang một bên. Đợi tao giải quyết xong thằng ranh này sẽ chơi chết mày”.

Khâu Giang nở nụ cười tà ác. Vừa nãy gã ta đã nghe rõ mồm một từng câu từng chữ Giang Đại Bằng nói. Nếu Giang Đại Bằng không cần cô ta nữa thì gã ta được hời rồi.

Trần Thiên Hạo không hề e sợ, chỉ nhìn cô gái vì muốn cứu mình mà mất cả công việc.

Thầm nghĩ bản thân đang định đến Đế Đô điều tra nhà họ Bạch. Nếu vậy chi bằng phát triển công ty qua đó luôn, đợi sau khi xây dựng được nền móng thì có thể để cô ta phụ trách công việc tại công ty.

“Chết đi”.

Khâu Giang nắm chặt con dao lao đi như bay. Bàn tay to lớn của Trần Thiên Hạo cứng rắn như sắt thép tóm chặt cổ tay gã ta, bẻ ngoặt ra sau.

“Răng rắc!”

Cổ tay Khâu Giang gãy lìa. Gã ta đau đớn hét thảm, bàn tay đau nhức vô thức thả con dao xuống. Anh ung dung đá một phát khiến gã ta bị đánh bay ra ngoài.

Đến khi gã ta rơi xuống đất liền hộc máu, giãy giụa mấy lần vẫn không đứng dậy được.

Đám người khiếp sợ há hốc mồm.

“Thằng này mạnh quá”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp

nhé.

Nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, lẽ nào lại sợ một m1nh Trần Thiên Hạo?

Mười gã thanh niên trai tráng lăm lăm con dao trong tay, xông tới tấn công anh từ bốn phương tám hướng.

Anh vẫn dùng chiêu đánh cũ, dễ dàng tránh né đòn công kích của đối phương, lần lượt bẻ gãy tay từng tên rồi đá bay như quả bóng.

Tiêu Mị Mị giật mình che kín cái miệng đang há hốc, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

Đồng thời mấy cô gái trẻ mặc biniki đứng vây xem cũng sùng bái cuồng nhiệt, chỉ muốn lập tức lao vào ôm ấp thân mật với anh.

“Mẹ nó, không ngờ thằng ranh này đi lính mấy năm còn có chút bản lĩnh”.

Giang Đại Bằng mắng to, liếc mắt ra hiệu với mấy gã huấn luyện viên thể hình.

“Tao nuôi chúng mày bao nhiêu năm nay, đến lúc cho tao thấy năng lực của chúng mày rồi đấy”.

Đám người kia thi nhau cười lạnh, đồng loạt kéo tới chỗ anh.

“Chết đi!”

Một gã đột nhiên xông tới, định dùng sức mạnh cơ thể huých vai đẩy ngã anh.

“Bịch!”

Anh chỉ giơ chân lên đá một cái, sức mạnh năm trăm cân. Gã ta tức thì bị đạp bay rơi tõm xuống biển.

Những người khác kinh hãi trợn tròn mắt.

“Vãi chưởng, sao có thể như vậy được?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện