Đông Hoang Thần Vương

Chương 335


trước sau

Chương 335

“Mày đi chết đi!”

“Bịch bịch bịch…”

Tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Giây phút hắn ta tới gần anh, gã ta nhảy vọt lên một cái, hai bàn tay to lớn hung hăng nện xuống.

Trong tưởng tượng của gã ta.

Đầu của Trần Thiên Hạo sẽ bị đập nát như quả dưa hấu.

“Bịch!”

Trần Thiên Hạo không thèm ngẩng đầu lên, một phát đá bay gã ta rơi xuống biển, tiếng gào thét vang vọng giữa biển khơi.

“Tõm!”

Tất cả mọi người đều bị chấn động.

Không một ai dám cử động, Tiêu Mị Mị nhìn anh như thấy quỷ, hai mắt ánh lên vẻ chờ mong.

“Thiên Hạo, cậu, cậu lợi hại quá”.

Cô ta vô cùng sùng bái anh.

Các cô gái khác dù sợ hãi cũng không nén nổi cảm giác tôn sùng anh. Nếu có thể làm người yêu của một người đàn ông có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy thì sẽ hạnh phúc biết bao.

“Ùm!”

Ở một đầu du thuyền, hai tên đàn em nhảy xuống biển kéo hai người vừa bị ném xuống lên bờ.

Sau đó, một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm từ một chiếc du thuyền khác đi tới.

Ông ta là anh họ của Tào Lam Thiên, cũng chính là con trai của chủ nhà họ Tào, tên là Tào Mãnh!

Năm nay Tào Mãnh đã ngoài bốn mươi tuổi, có địa vị to lớn trong tập đoàn Tào Thị, hơn nữa có thủ đoạn làm việc dứt khoát tàn nhẫn. Đến cả bậc cha chú nhà họ Bạch đều đánh giá ông ta rất cao, cho rằng ông ta là người có thể dẫn dắt gia tộc phát triển lên một tầm cao mới.

“Toàn lũ ăn hại, tao nuôi chúng mày có

ích gì?”

Tào Mãnh quát tháo, thấy gã xăm trổ đang được cứu hộ kéo lên liền giật lấy con dao từ thằng đàn em bên cạnh lia tới.

Chỉ nghe thấy “phập” một cái, con dao đã đâm thủng ngực của gã xăm trổ.

Đám người thấy thế đều khiếp sợ im thin thít.

Gã đàn ông xăm trổ đau đớn gào lên một tiếng rồi rơi xuống đáy biển sâu. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sóng biển cuộn trào, mấy chục con cá mập dữ tợn đã nhanh chóng cắn xé thi thể của gã ta.

Khiến máu tươi nhuộm đỏ cả vùng biển xung quanh.

Tào Lam Thiên được kéo lên thuyền, hoảng loạn mặt mày tái mét, toàn thân run lẩy bẩy.

“Anh, anh họ”.

“Cút!”

Tào Mãnh đạp một phát vào giữa ngực hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất, không dám nhúc nhích.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhao nhao cúi đầu, sợ sệt không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.

“Xong đời rồi, sao Tào Mãnh cũng tới vậy? Sao mình không thấy nhỉ?”

Sắc mặt của Tiêu Mị Mị trở nên cực kỳ khó coi, dường như đã thấy trước tương lai Trần Thiên Hạo bị treo ngược lên lột da giết sống.

“Mày từng đi lính hả?”

Tào Mãnh sải bước đi tới, hơi nghiêng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, lạnh giọng hỏi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện